Thái Sơ

Chương 617: Tâm ngoan kế độc bước qua lằn ranh (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lam Yên nhìn Tần Hạo Hiên ở phía xa, thấy mặt hắn không biểu tình, hôm nay nàng đi dạo phố một mình nghe những bình dân bách tính nói cái gì mà nếu được đi Tử Tiêu Hoàng Thành ngủ một đêm dù chết cũng đáng giá, khiến nàng khá hứng thú với hoàng cung.

Lam Yên gật đầu nói:

- Vậy làm phiền Từ Vũ tỷ tỷ, vừa lúc ta muốn xem hoàng cung trông thế nào.

Từ Vũ kéo Lam Yên, vui vẻ nhìn Tần Hạo Hiên nói:

- Chúng ta đi!

Đoàn người đến hoàng cung, dàn xếp xong xuôi Bạch Triển Dược tìm cớ rời đi.

Từ khi nghe Tần Hạo Hiên và Từ Vũ ước hẹn tương lai kết thành đạo lữ song tu, biết Lam Yên là dị chủng, biết trên người hắn có một trăm vạn viên hạ tam phẩm linh thạch, các tin tức rung động làm Bạch Triển Dược ngồi không yên, sợ chậm chút dị chủng và một trăm vạn viên hạ tam phẩm linh thạch sẽ bay đi.

Bạch Triển Dược tu tiên hai mươi năm, tổng cộng kiếm linh thạch không nhiều bằng Tần Hạo Hiên hiện có. Khi biết Tần Hạo Hiên mang một số lớn tài phú trên người, giết hắn là lấy được Từ Vũ, dị chủng Lam Yên, một trăm vạn viên hạ tam phẩm linh thạch, sức hấp dẫn quá lớn, Bạch Triển Dược không trở mặt giết người ngay tại chỗ, lên kế hoạch đối phó Tần Hạo Hiên thật tỉ mỉ rồi nhẫn nhịn đưa Từ Vũ về hoàng cung đã xem như có đạo tâm rất kiên cố.

Bạch Triển Dược về chỗ ở của mình, đó là một viện tử không bắt mắt trong hoàng cung. Nếu không chú ý, nhìn viện tử cũ kỹ sẽ tưởng là chỗ các thái giám cung nữ địa vị thấp ở lại.

Trong viện có một số linh trận Bạch Triển Dược bày ra, nếu người ngoài đi vào sẽ bị người bày trận biết ngay.

Bạch Triển Dược vào phòng mình, lôi cái hòm màu vàng sậm không bắt mắt từ gầm giường ra.

Gã dùng thủ pháp cấm chế đặc biệt mở nắp hòm, bên trong có nhiều phù thú bọ cánh cứng to cỡ nửa ngón cái, đầu mọc bốn cái miệng, thỉnh thoảng hé miệng chảy ra dịch kịch độc sền sệt. Đôi xúc tu cái dài cái ngắn, lưng gồ ghề, toàn thân màu đen khiến người buồn nôn, tám cái chân mỏng mọc đầy lông màu lục, hình dạng rất ghê tởm.

Đặc biệt là sáu ngàn phù thú bọ cánh cứng đen thui ghê tởm tụ chung một chỗ, Bạch Triển Dược làm chủ nhân của chúng cũng thấy ớn lạnh.

Những con bọ cánh cứng này có tên Thiên Thực Giáp Trùng, tên như ý nghĩa, chúng nó dám ăn cả trời. Nhưng chúng chỉ là phù thú, nghe nói Thiên Thực Giáp Trùng thật có thể ăn bất cứ cái gì vào bụng, thân trùng nhìn nhỏ nhưng bụng có thể chứa một ngọn núi nhỏ.

Một đám Thiên Thực Giáp Trùng thật sự xuất động dễ dàng nuốt loại sơn mạch như Đại Tự Sơn.

Nhưng tu tiên giả cỡ như Bạch Triển Dược không thể nào thuần phục được Thiên Thực Giáp Trùng thật sự.

Dù vậy Bạch Triển Dược sở hữu sáu ngàn phù thú Thiên Thực Giáp Trùng cũng rất mạnh, thả phù thú Thiên Thực Giáp Trùng ra chỉ giây lát là cắn tu tiên giả Tiên Miêu cảnh tầm thường không còn mẩu nhỏ.

Phù thú Thiên Thực Giáp Trùng có công năng dò xét nhất định, nếu thả chúng nó ra rất dễ dàng tìm đến tán tu. Nhưng với thực lực của Bạch Triển Dược khi chiến đấu nhiều nhất có một ngàn con Thiên Thực Giáp Trùng công kích kẻ địch, dùng để dò xét nhiều nhất chỉ khống chế được hai ngàn con. Nếu thả ra hết sáu ngàn con phù thú Thiên Thực Giáp Trùng thì phải bày phù trận, nhờ cậy linh lực của linh thạch mới điều khiển được.

Bạch Triển Dược cắn răng lấy ra hai mươi viên hạ nhị phẩm linh thạch, thì thào:

- Cái giá hai ngàn viên hạ tam phẩm linh thạch chỉ vì tìm tán tu giết ngươi, Tần Hạo Hiên, ngươi nên tự hào!

Nói xong Bạch Triển Dược cười khẽ:

- Nhưng ngươi không làm ta thất vọng, có một trăm vạn viên hạ tam phẩm linh thạch còn mang một dị chủng, thật là làm ta vui vẻ.

Ngày thường Bạch Triển Dược giả vờ chính phái, nói chuyện châm chước kỹ có nên nói ra câu này không, tu tiên hơn hai mươi năm gã chưa từng nói một câu quá kích trước mặt người khác. Chỉ có đêm khuya vắng người ở một mình, có linh trận bảo vệ không ai xông vào Bạch Triển Dược mới tự mình lẩm bẩm.

Bạch Triển Dược bày linh trận xong lại lấy ra một nắm phù kỳ đỏ như máu tùy tay vung, hai mươi cây phù kỳ cắm chính xác lên hai mươi viên hạ nhị phẩm linh thạch đã bày sẵn.

Phù kỳ cắm vào linh thạch điều động linh lực ẩn chứa trong đó, từng luồng sáng nhạt hiện ra, rất nhanh xâu chuỗi hình thành vòng sáng lớn.

Lúc này Bạch Triển Dược cầm cái hòm màu vàng đổ ba ngàn con phù thú Thiên Thực Giáp Trùng khiến người ghê tởm vào trận phù kỳ, chúng nó lúc nhúc xếp lên như núi đen nhỏ trong phù trận.

Phù thú Thiên Thực Giáp Trùng vào phù trận, Bạch Triển Dược bấm thủ thế pháp quyết, hai mươi phù kỳ tỏa ánh sáng nhạt, tốc độ điều động linh lực linh thạch rất nhanh, chỉ giây lát linh lực đã đậm đặc.

Bạch Triển Dược thay đổi thủ thế, mười ngón tung bay, các luồng linh lực thay đổi quỹ tích theo thủ thế của gã.

Sáu ngàn con phù thú Thiên Thực Giáp Trùng tản ra, rất nhanh bò ra phù trận rời khỏi tiểu viện của Bạch Triển Dược.

Bạch Triển Dược nhờ vào phù trận có thể mệnh lệnh cho phù thú Thiên Thực Giáp Trùng dò xét phạm vi một trăm năm mươi quanh gã, không chỉ bao trùm nguyên vương đô còn phủ lên khu vực gần đó.

Với tốc độ của phù thú Thiên Thực Giáp Trùng muốn tản ra dò xét địa vực rộng như vậy cần nửa canh giờ, hai mươi viên hạ nhị phẩm linh thạch không đủ linh lực, giữa đường Bạch Triển Dược bổ sung thêm hai mươi viên, gã đau lòng đến mức mí mắt co giật.

Bạch Triển Dược tự an ủi mình:

- Không sao, chờ ta tìm được tán tu, dẫn dụ tán tu giết Tần Hạo Hiên rồi lấy một trăm vạn viên hạ tam phẩm linh thạch trên người hắn thì chẳng những không lỗ còn lời to, bây giờ chẳng qua là bỏ vốn nho nhỏ thời kỳ đầu.

Nửa canh giờ qua đi, phù thú Thiên Thực Giáp Trùng còn đang dò xét.

Đột nhiên chân mày Bạch Triển Dược nhướng lên, gã có cảm ứng tâm linh với từng con phù thú Thiên Thực Giáp Trùng, cảm giác rõ ràng trong viện tử lụi bại phía đông có vài hơi thở không phải phàm nhân, chỉ tu tiên giả mới có.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)