Tần Hạo Hiên không phủ nhận, thành thật gật đầu.
Bạch Triển Dược nghe câu này cũng hút không khí, gã cảm giác mình sắp điên. Bạch Triển Dược nhập môn hơn hai mươi năm, kiếm linh thạch tổng cộng đến bây giờ chưa được mười vạn viên. Gã xem như giàu có trong đám đệ tử Thái Sơ Giáo, nhưng chỉ có mấy ngàn viên linh thạch có thể tùy thời sử dụng, và toàn là hạ tam phẩm.
Bạch Triển Dược nghe Lam Yên, Hình vạch Tần Hạo Hiên bủn xỉn keo kiệt còn tưởng hắn là nhược chủng không kiếm được linh thạch nên mới chắt mót, không ngờ hắn kiếm linh thạch nhiều hơn gã.
- Tần Hạo Hiên chỉ là nhược chủng, dù tôi luyện trong chiến trường giết chút tán tu kiếm chiến lợi phẩm, còn được vinh dự chiến trường nhưng hắn là nhược chủng, dù có Hành Khí Đan mà Từ Vũ sư muội đưa cho hắn thì trình độ mới đến Tiên Miêu cảnh thập diệp. Đám tán tu trên chiến trường ai nấy mười mấy hai mươi diệp, có tán tu ba, bốn mươi diệp. Cảnh giới thực lực của Tần Hạo Hiên không đủ cho người ta nhét răng.
Bạch Triển Dược cảm giác Tần Hạo Hiên có vô số bí mật, thường thường sẽ bộc lộ chút quái lạ hù người:
- Nếu không phải kiếm linh thạch từ người tán tu thì không lẽ hắn tìm được sơn mạch linh thạch? Càng không thể nào, một sơn mạch linh thạch chỉ có một trăm vạn viên hạ tam phẩm linh thạch tầm thường sao? Thôi kệ, không cần biết hắn kiếm linh thạch đâu ra tóm lại chúng nó sẽ rơi vào tay ta. Vì một trăm vạn viên hạ tam phẩm linh thạch này, lỡ tán tu bị thua thì ta tự ra tay cũng đáng giá.
Từ khi biết trên người Tần Hạo Hiên có một trăm vạn viên hạ tam phẩm linh thạch, nụ cười trên mặt Bạch Triển Dược càng ôn hòa nhưng xen lẫn chút trầm trọng.
Bạch Triển Dược nói với Tần Hạo Hiên:
- Tốc độ kiếm linh thạch của Tần sư đệ làm ngu huynh bội phục, nhưng sư đệ nhớ cất kỹ linh thạch. Bây giờ có nhiều người thấy hơi tiền nổi máu tham, nghe nói trong vương đô trà trộn nhiều tán tu, sư đệ càng phải cẩn thận hơn.
Tần Hạo Hiên mỉm cười cảm ơn, hắn không nói giấu linh thạch ở đâu càng làm Bạch Triển Dược tò mò nghĩ:
- Hay trên người hắn có bảo bối như Càn Khôn Phù? Tuy nghe khó tin nhưng hắn kiếm được một trăm vạn viên hạ tam phẩm linh thạch thì có Càn Khôn Phù cũng không lạ.
Nghĩ đến đây Bạch Triển Dược càng vui vẻ, gã vốn định dùng phù thú đặc biệt tìm tán tu, để sử dụng phù thú đặc biệt gã phải tốn nhiều linh thạch. Giờ xem ra giết Tần Hạo Hiên chẳng những không lỗ vốn còn phát tài to.
Lam Yên nói với Từ Vũ đã ngây người:
- Vì về nhà ta chỉ có thể tiếp tục chịu đựng ở bên cạnh cái tên thô thần kinh này, nếu không ta đã đi từ lâu.
Từ Vũ mỉm cười nói:
- Ta vẫn rất hâm mộ muội muội có thể tùy thời ở bên Hạo Hiên ca ca. Hạo Hiên ca ca là người rất cẩn thận và giữ lời hứa, ca ca đã hứa chuyện gì nhất định sẽ làm được, muội muội hãy yên tâm.
Lam Yên và Từ Vũ ngồi ghế tán gẫu, Tần Hạo Hiên đứng xa nhìn, nói với Hình bên cạnh mình:
- Ta cứ nghĩ hai người họ gặp mặt sẽ đánh nhau, không ngờ mới quen biết mà quan hệ đã tốt đến vậy.
Hình xoe tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tần Hạo Hiên:
- Ngươi cảm thấy bọn họ quan hệ rất tốt sao? Ngươi không nghe ra hai người đó đấu miệng? Ta cảm thấy Từ Vũ chạy tới tuyên thệ chủ quyền, trong tối ngoài sáng nói cho Lam Yên biết Tần Hạo Hiên là của ta, không cho phép ai đụng vào.
Tần Hạo Hiên kinh ngạc nói:
- Không thể nào, ngươi hãy nhìn hai người trò chuyện vui đến vậy. Hơn nữa hai người cười rất chân thành.
Hình khinh thường liếc xéo Tần Hạo Hiên, nói:
- Hèn gì Lam Yên kêu ngươi là đồ ngốc. Ngươi quên lúc Từ Vũ mới gặp Lam Yên đã chủ động nắm tay ngươi sao? Khi Lam Yên nói ngươi không tốt Từ Vũ luôn bênh vực ngươi. Không chú ý thấy Lam Yên nói ngươi không tốt thật ra vì biểu hiện ngươi và nàng thân thiết, lúc nãy sắc mặt Từ Vũ hơi biến đổi chẳng lẽ ngươi không chú ý thấy?
Tần Hạo Hiên ngạc nhiên gật đầu:
- Thì ra là vậy, ngươi không nói thì ta không phát hiện ra, nhưng Từ Vũ như vậy thật đáng yêu.
Hình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài:
- Hèn gì Lam Yên nói ngươi là tên ngốc, không sai chút nào. Bây giờ ngươi chưa cùng Từ Vũ kết thành đạo lữ song tu mà đã sợ đạo lữ tương lai, không có chút khí khái nam tử, lỡ thật sự kết thành đạo lữ thì ngươi thành tiểu nam nhân mắc chứng sợ thê tử.
Mắt Hình lộ tia hâm mộ nói:
- Nam nhân thì nên giống hoàng đế nhân gian các ngươi, tam cung lục viện bảy mươi hai phi, hậu cung ba ngàn giai lệ, có ba vạn cung nữ tùy thời hầu hạ, bên người có nữ nhân nhiều vô số kể bao vây, muốn ngủ ai thì ngủ, đấy mới là nam nhân thật sự. Tuy chỉ là một người phàm tục nhưng như thế mới là đại tiêu dao, đại tự tại, đại thống khoái!
Tần Hạo Hiên nghe luận điệu của Hình, vịn trán thở dài, hắn không có ý tưởng đó.
Hình còn chìm đắm trong ảo tưởng tốt đẹp nhưng bị biểu tình của Tần Hạo Hiên như tạt thau nước lạnh, khó chịu liếc hắn:
- Ô, xem bộ dạng của ngươi không phục?
Tần Hạo Hiên vô cùng nghiêm túc nói:
- Nếu nữ nhân của ngươi ở bên ngoài ngủ nam nhân thì ngươi sẽ làm sao?
Hình tái mặt lộ rõ sát khí, trả lời ngay:
- Ta sẽ một nhát thiến gian phu kia!
Tần Hạo Hiên cười nói:
- Thì đấy, tất cả đều là con người, ngươi không muốn chịu đựng thì tại sao cứng rắn buộc nữ nhân làm? Ta chỉ thích Từ Vũ, có thể cùng nàng trở thành đạo lữ song tu là nguyện vọng lớn nhất của ta rồi, sao có thể hái hoa ngắt cỏ, học hoàng đế nhân gian hoang dâm vô độ? Làm như vậy rất có lỗi với Từ Vũ.
Hình nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tần Hạo Hiên, bật cười nói:
- Ta xác định, ngươi là tên khờ! Tin tưởng ta đi lão Tần, ngươi thật sự khờ chết.
Tần Hạo Hiên nhìn Hình bằng ánh mắt đồ khờ, dùng hành động thực tế cho đối phương biết ta cảm thấy ngươi mới là đồ khờ.
Trong lúc Tần Hạo Hiên và Hình tranh luận, Từ Vũ nói với Lam Yên:
- Lam Yên muội muội, hoàn cảnh nơi này rất bình thường, điều kiện không được tốt lắm, hay các người cùng ta đến hoàng cung ở? Ta một mình ở trong Thanh Hoa Điện to lớn cảm thấy lạnh lẽo vắng vẻ, nếu các người đi thì đêm nay cùng muội muội nói chuyện phiếm nhiều hơn, sáng sớm mai chúng ta có thể cùng nhau đi Triêu Hà Sơn ngắm mặt trời mọc. Lam Yên muội muội thấy thế nào?