Từ Vũ lắc đầu nói:
- Không cần.
Khi Từ Vũ nói không cần thì nụ cười trên mặt Bạch Triển Dược hơi cứng. Tuy trâm ngọc tím không có trận pháp gia cố nhưng một khối ngọc tím to như vậy có thể bán mấy ngàn hạ tam phẩm linh thạch.
Bạch Triển Dược thầm phỏng đoán:
- Từ Vũ sư muội không nhận chắc vì quá quý báu ngại nhận.
Lam Yên ngạc nhiên nhìn Từ Vũ:
- Sao Từ Vũ tỷ tỷ không lấy?
Từ Vũ mỉm cười chỉ cây trâm gỗ Tần Hạo Hiên tặng cho nàng đang cài trên đầu:
- Hôm nay Hạo Hiên ca ca tặng cho ta một cây trâm gỗ tự tay điêu khắc, dù nàng tặng trâm ngọc tím cho ta thì ta không dùng được.
Lam Yên kinh ngạc nói:
- Nhưng trâm gỗ không cách nào gia cố trận pháp, hơn nữa không quá đẹp . . .
Vẻ mặt Từ Vũ thỏa mãn nói:
- Nó là Hạo Hiên ca ca tự tay làm, như vậy đã đủ.
Trong ánh mắt ngạc nhiên nhìn chăm chú của Lam Yên, Bạch Triển Dược, Hình thấy Từ Vũ tiếp tục gỡ hộp, thỉnh thoảng khen:
- Lam Yên muội muội có ánh mắt thật tốt, chọn đồ đều rất đẹp.
Lam Yên nghiệm kỹ câu ‘nó là Hạo Hiên ca ca tự tay làm, như vậy đã đủ’ của Từ Vũ, lòng nàng càng chua xót, yên lặng nhận cây trâm ngọc tím.
Nụ cười ôn hòa nho nhã trên mặt Bạch Triển Dược hơi đông cứng, gã không ngừng nhớ lại câu ‘nó là Hạo Hiên ca ca tự tay làm’, gã cười càng nho nhã trong lòng càng đậm sát ý dứt khoát.
Từ Vũ gỡ một hộp bên trong có bức tranh chữ, nàng ngắm nghía rồi khen:
- Lão tiên sinh tự nhận là người núi cô độc hoang dã có tay vẽ rất tốt, vài nét ít ỏi đã vẽ ra cảnh đẹp non nước. Tranh có chút ý cảnh mơ hồ cảnh tiên, xem mát mắt thoải mái vui vẻ.
Nghe Từ Vũ đánh giá Lam Yên mỉm cười gật gù.
Tiếp theo phòng khách thành chiến trường cho Từ Vũ, Lam Yên gỡ hộp, không lâu sau gỡ hết núi quà nhỏ.
Từ Vũ gỡ từng món khen từng món, khen đúng ngay điểm chính.
Lam Yên kéo tay Từ Vũ nói:
- Từ Vũ tỷ tỷ, hèn gì cái tên Tần Hạo Hiên tùy thời tùy chỗ nhắc đến tỷ tỷ suốt, thì ra tỷ tỷ không chỉ xinh đẹp mà ánh mắt cũng rất tốt. Đáng tiếc nam nhân thô lỗ như Tần Hạo Hiên nói năng vụng về, không hình dung được hết chỗ tốt của tỷ tỷ.
Nghe Lam Yên khen mình hạ thấp Tần Hạo Hiên, Từ Vũ không thấy vui ngược lại hơi khó chịu. Vì hạ thấp một người trừ thật sự xem thường người đó ra nguyên nhân khác là vì có quan hệ thân thiết.
Lam Yên nói câu đó biểu hiện quan hệ giữa nàng và Tần Hạo Hiên rất thân.
Từ Vũ không nhịn được mỉm cười bênh vực Tần Hạo Hiên:
- Hạo Hiên ca ca không như muội muội nói, hắn rất thông minh, nhưng còn trẻ mà chính chắn quá.
Lam Yên hừ mũi liếc xéo Tần Hạo Hiên:
- Hắn như hủ nút, còn bủn xỉn, rất keo kiệt, thường vì một viên hạ tam phẩm linh thạch không tiếc nặng tay.
Lam Yên nói xong Hình phụ họa:
- Đúng đúng! Muốn hắn đưa một viên hạ tam phẩm linh thạch làm như cắt thịt của hắn.
Từ Vũ không kiềm được bênh vực Tần Hạo Hiên:
- Hạo Hiên ca ca là trung hậu thành thật và . . . hơi tiết kiệm.
Bạch Triển Dược nhìn Tần Hạo Hiên, cười khẽ, hình như cũng cố gắng nói thay cho hắn:
- Tần sư đệ là một người rất thú vị.
Ngoài miệng Bạch Triển Dược nói vậy nhưng trong lòng cười như điên:
- Thì ra Tần Hạo Hiên là người như vậy, yêu tiền như mạng, ánh mắt hạn hẹp, keo kiệt với người bên cạnh. Nhưng cũng dễ hiểu, nhược chủng kiếm linh thạch khó khăn biết bao, nếu hắn không keo kiệt thì để dành linh thạch xin phép đến năm nào tháng nào? Nhược chủng đúng là nhược chủng, sự thật không thể thay đổi.
Cảm giác ưu việt sinh ra trong lòng Bạch Triển Dược, gã nhìn Từ Vũ bênh vực Tần Hạo Hiên, trong lòng rất vui vẻ. Bạch Triển Dược cho rằng Từ Vũ bây giờ bị Tần Hạo Hiên che mắt, không thấy rõ bộ mặt thật của hắn nên bênh hắn. Chờ khi Từ Vũ xem rõ mặt thật của Tần Hạo Hiên sẽ không bênh hắn nữa, khi đó hắn có khóc xin thì nàng vẫn sẽ cách xa.
Bạch Triển Dược bị Hình như ruồi bọ làm phiền cả ngày bỗng thấy Hình thật đáng yêu, thầm nghĩ:
- Nếu ngươi vạch trần mặt thật của Tần Hạo Hiên nhiều chút làm sư huynh vui thì sư huynh thưởng chút linh thạch cho ngươi cũng không sao.
Đương nhiên Bạch Triển Dược chỉ suy nghĩ trong bụng, gã tuyệt đối sẽ không nói ra.