Thấy khuôn mặt Lam Yên xinh đẹp không thua gì mình, Từ Vũ bất giác kéo tay áo Tần Hạo Hiên, sau đó nàng cảm giác còn chưa đủ trực tiếp nắm tay hắn.
Lúc còn ở Thái Sơ Giáo hai người quan hệ thân thiết thường kéo tay nắm tay, nên Tần Hạo Hiên không cảm giác khác lạ.
Nắm tay Tần Hạo Hiên xong Từ Vũ nhìn các vật phẩm tinh trí chất thành núi nhỏ, mắt sáng rực khen:
- Ngươi là Lam Yên cô nương đúng không? Ánh mắt thật tốt, đồ cô nương chọn cao hơn đồ Hạo Hiên ca ca chọn mấy cấp bậc.
Từ Vũ nói hơi khoa trương nhưng nhìn một số vật phẩm trang sức Lam Yên đã gỡ đóng gói thì lời khen không quá phóng đại. Lam Yên chọn các trang sức này chắc đều sớm hơn hai người, nàng mua đồ đẹp nhất trong những tiệm trang sức khu chợ thành tây, bởi vậy Tần Hạo Hiên và Từ Vũ đi dạo nửa ngày chỉ mua được vài món chỗ bán hàng rong.
Những vật phẩm trang sức này vẻ ngoài xinh đẹp hay trình độ công nghệ đều tốt hơn hàng còn lại trong tiệm trang sức nhiều, hèn gì Tần Hạo Hiên, Từ Vũ không chọn được đồ tốt, thì ra bị Lam Yên quét sạch.
Lam Yên nhìn Từ Vũ nắm tay Tần Hạo Hiên, nhìn hắn tự nhiên mặc nàng nắm tay, lòng bỗng hơi chua xót.
Mặt ngoài Lam Yên biểu hiện rất nhiệt tình, nghe Từ Vũ khích lệ đồ mình mua nàng thân thiện mời:
- Ngươi là Từ Vũ tỷ tỷ đúng không? Từ Vũ tỷ tỷ đến xem đồ ta mua đi, thích cái gì hai chúng ta chia nhau.
Lam Yên vừa nói vừa lấy ra một hộp quà mở ra xem, bên trong là chuỗi hạt tinh trí nhưng không quá quý báu, trong suốt lóng lánh, màu sắc khác nhau gom lại một chỗ lung linh huyễn lệ, đẹp mà không tục.
Lam Yên rất tự nhiên như quen đã lâu, nàng nhìn vòng tay trân châu đó rồi nói với Từ Vũ:
- Từ Vũ tỷ tỷ đừng lo lắng, đây, cho tỷ tỷ gỡ hộp.
Thấy Lam Yên tùy tiện gỡ hộp ra vòng tay trân châu xinh đẹp, Từ Vũ bỏ quên nắm tay Tần Hạo Hiên, nàng đến gần Lam Yên nhận lấy hộp quà đưa qua, gỡ ra xem.
Bên trong là một cây trâm ngọc tím tinh trí làm bằng ngọc tím quý báu, dài ba tấc, ánh sáng tím hoa lệ, chạm trổ phức tạp nhưng không rườm rà, hoa quý mà không tục, ẩn chứa đạm nhã tươi mát.
Ngọc tím thưa thớt hiếm thấy ở trong mắt phàm nhân là tượng trưng cho cao nhã quý báu, một mảnh nhỏ cỡ móng cái giá trị vạn kim, càng không nói đến cây trâm ngọc điêu từ nguyên miếng ngọc tím, điêu công lại đẹp như vậy, hầu như không có nữ nhân nào cưỡng được sức hấp dẫn của nó, đúng là báu vật vô giá.
Thật ra không chỉ có phàm nhân, nhiều nữ tu tiên giả cũng yêu thích ngọc tím.
Thấy cây trâm ngọc tím Bạch Triển Dược nhận ra ngay:
- Phượng Dương Tử Ngọc Trâm?
Bạch ngọc phù trâm của Bạch Triển Dược tuy quý báu nhưng trừ hiệu quả trận pháp gia cố ra về giá trị ngọc thạch hay công nghệ đều không thể so sánh với Phượng Dương Tử Ngọc Trâm. Có thể nói nếu đụng phải nữ tu tiên giả thích ngọc tím, nàng thậm chí đồng ý lấy mười bạch ngọc phù trâm thành phẩm của Bạch Triển Dược đổi Phượng Dương Tử Ngọc Trâm.
Nữ tu tiên giả tuy là tu tiên giả nhưng càng là nữ nhân, thích đẹp là bản tính bẩm sinh của nữ nhân, huống chi ngọc tím cũng là tài liệu tu tiên khá quý hiếm.
Lam Yên liếc qua Bạch Triển Dược, không ngờ gã gọi ra tên của cây trâm:
- Vị đạo hữu này cũng biết Phượng Dương Tử Ngọc Trâm?
Lam Yên quay đầu nói với Từ Vũ:
- Từ Vũ tỷ tỷ thật may mắn, thử một lần đã mở ra cây trâm này, tên của nó là Phượng Dương Tử Ngọc Trâm. Nghe nói trước kia có một hoàng hậu rất đẹp thích trang sức ngọc tím, vì làm vui lòng hoàng hậu, hoàng đế phu quân của nàng biết hoàng đế nước láng giềng cất chứa một khối ngọc tím hoàn chỉnh chưa điêu, bỏ ra giá cao muốn mua nhưng không được, vì vậy hoàng đế phát động chiến tranh. Nhưng hai nước quốc lực tương đương, trận chiến tranh lâu dài đánh bốn mươi năm, cuối cùng họ đánh thắng giành được khối ngọc tím thuần kia. Nhưng hoàng đế muốn cho hoàng hậu vui đã chết từ lâu, nhi tử kế thừa nguyện vọng của phụ hoàng mời công tượng giỏi nhất điêu khắc ra cây trâm ngọc, đặt theo tên hoàng thái hậu. Nhưng hoàng triều thắng trận giành về ngọc tím thuần cuối cùng vì chinh chiến lâu năm hao hết khí vận, Phượng Dương Tử Ngọc Trâm ra đời năm thứ hai xảy ra chính biến, thay đổi triều đại.
Hình ngạc nhiên hỏi Lam Yên:
- Sao nàng biết những chuyện này?
Lam Yên vừa gỡ hộp quà vừa đáp:
- Bên bán nói cho ta biết.
Từ Vũ thẫn thờ nhìn cây trâm ngọc tím trong tay, khẽ thở dài:
- Đây là khí vận một hoàng triều, dùng mạng sống vô số lê dân bách tính đổi lấy, hình dung giá trị liên thành không đủ để miêu tả.
Từ Vũ làm đế sư mấy tháng nắm giữ chính quyền, quân quyền Tường Long quốc, nàng biết rõ chiến tranh mang đến các nguy hại.
Từ Vũ cười nói:
- Lam Yên muội muội mua nó chắc rất tốn của?
Lam Yên xua tay:
- Tài vật phàm nhân không đáng gì.
Thật ra tháng trước giết tán tu đem đến tài khoản kếch xù cho Lam Yên.
Tán tu không bằng tu tiên giả như Thái Sơ nhưng phàm nhân không phân biệt được tu tiên giả chính thống và tán tu, nên tán tu muốn kiếm chút tiền bạc vàng trắng rất đơn giản. Lam Yên giết tán tu vô tình phát hiện trên người kẻ địch có ngân phiếu số lớn, nàng không khách khí gom hết, vừa lúc đến vương đô có thể thỏa mãn dục vọng mua sắm của nàng.
Bạch Triển Dược không kiềm được nói:
- Từ sư muội không biết đi? Ngọc tím trong mắt phàm nhân chỉ là ngọc thạch cao nhã quý báu, nhưng trong tay đại gia tu tiên tinh thông trận pháp, với độ cứng và thiên nhiên đạo tính của ngọc tím có thể tạo ra trang sức tu tiên tính năng rất tốt. Cây trâm ngọc tím to như vậy thậm chí có thể gia cố mười mấy trận pháp.
Hình không kiềm được hút không khí:
- Gia cố mười mấy trận pháp!?
Trang sức ngọc khí bình thường thêm ba trận pháp đã rất ghê gớm, tính năng của ngọc tím mạnh như thế.
Từ Vũ định trả lại Phượng Dương Tử Ngọc Trâm quý giá cho Lam Yên, nhưng Lam Yên rộng rãi xua tay nói: