Từ Vũ cúi đầu, nhấp ngụm trà nghe Tần Hạo Hiên nói chuyện. Uống trà chỉ vì che đậy xấu hổ, nàng hồn nhiên không biết trà Long Tỉnh ngọt cỡ nào. Ly trà này không chịu nổi uống trà như trâu nhai mẫu đơn, rất nhanh thấy đáy, lá trà ướt nước lộ ra.
Hết trà để uống, Từ Vũ xoay nhẹ tách trà, nhớ lại một tháng trước Tần Hạo Hiên viết phong thư tình xấu hổ, ngón tay bất giác siết chặt làm tách trà cổ xưa nứt cái khe.
Từ Vũ xấu hổ, thấy Tần Hạo Hiên liếc qua nàng vội nói:
- Hạo Hiên ca ca, ta . . . ta biết tấm lòng của ca ca.
Nói đến câu cuối giọng Từ Vũ nhỏ như muỗi kêu, nếu Tần Hạo Hiên không có ngũ giác nhạy bén có lẽ không nghe rõ nàng đang nói gì.
Thấy Từ Vũ biểu hiện xấu hổ, mặt Tần Hạo Hiên cũng nóng ran. Hắn thầm nghĩ hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng, giờ nói rõ ra rồi chẳng bằng thổ lộ hết tình cảm.
Tần Hạo Hiên cắn răng đứng bật dậy, nhìn Đông Hồ nhỏ ngoài khung cửa sổ, nhìn uyên ương triền miên dưới nước, hắn phồng lên can đảm nói:
- Vũ muội muội, nàng là vô thượng tử chủng, tương lai tiền đồ không thể đo lường. Còn ta chỉ là nhược chủng, hầu như không ai cho rằng ta có tương lai. Nhưng từ hai năm trước chúng ta gặp nhau thì ta đã thích muội, ta hy vọng mình cố gắng tu luyện sau này biến mạnh có thể lấy Vũ muội muội làm đạo lữ song tu.
Nếu nói thư tình của Tần Hạo Hiên làm Từ Vũ xấu hổ cả người nóng rực thì bây giờ hắn tỏ tình trực tiếp khiến nàng vừa giật mình vừa thẹn thùng, ước gì có cái lỗ dưới đất để chui vào. Không phải Từ Vũ không thích Tần Hạo Hiên, ngược lại nàng có hảo cảm và thích hắn nhiều như hắn thích nàng. Nhưng Từ Vũ dù gì chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi, dù là tu tiên giả thì sao? Ở trong Thái Sơ Giáo tu tiên chứ không phải tu da mặt.
Tần Hạo Hiên tỏ tình làm tim Từ Vũ đập rộn ràng, tinh thần hoảng loạn, người căng thẳng, tay siết chặt, tách trà đáng thương bị bóp nứt cái khe giờ thành bụi phấn.
Bạch Triển Dược ở phòng bên cạnh ngây người. Vốn nên là Từ Vũ sư muội chất vấn Tần Hạo Hiên chân đứng hai thuyền, gặn hỏi hắn thích ai nhưng sao giờ tình huống xoay chuyển biến thành Tần Hạo Hiên tỏ tình với Từ Vũ?
Bạch Triển Dược cười thầm trong bụng:
- Tần Hạo Hiên còn là trai tơ chưa lõi đời, không hiểu lòng thiếu nữ. Từ Vũ sư muội đúng là có hảo cảm với ngươi, nhưng nàng dù gì là thiếu nữ da mặt mỏng. Ngươi ỷ vào nàng có hảo cảm với ngươi quang minh chính đại tỏ tình, còn bày ra bộ dạng lợn rừng tham ăn muốn ăn thịt phượng hoàng, còn nói gì mà muốn cưới Từ Vũ sư muội làm đạo lữ song tu, chẳng khác nào hù Từ Vũ sư muội sợ bỏ chạy. Đúng là Từ Vũ sư muội có hảo cảm với ngươi, nhưng không có nghĩa là sẽ vì vậy đồng ý làm đạo lữ song tu, như thế rất qua loa trò đùa. Một thiếu nữ chưa từng yêu đương đột nhiên được tỏ tình, mặc kệ có hảo cảm với thiếu niên đó hay không, trừ phi yêu sâu sắc nếu không phản ứng đầu tiên chắc chắn là chạy trốn.
Hình thầm than dài thở ngắn:
- Ài, Tần Hạo Hiên thông minh cả đời hồ đồ một thoáng, qua loa tỏ tình như thế lỡ Từ Vũ không chấp nhận thì chẳng phải là ngươi không có hy vọng? Ngươi còn trông chờ Từ Vũ chấp nhận ngay bây giờ sao? Nàng chỉ mới tu tiên, dù là vô thượng tử chủng cũng còn trong giai đoạn chăm học khổ luyện, chưa đến giai đoạn tìm đạo lữ song tu.
Tần Hạo Hiên không biết Bạch Triển Dược, Hình ở phòng kế bên nghĩ gì, từ khi hắn nói sau này tu tiên có thành tựu sẽ lấy nàng làm đạo lữ song tu, hắn tràn đầy trìu mến nhìn Từ Vũ chờ câu trả lời.
Được Tần Hạo Hiên chính miệng hứa hẹn như lời thề, nàng bỗng không còn thẹn thùng.
Từ Vũ hơi ngước khuôn mặt đỏ rực như táo chín, ánh mắt giao nhau với đôi mắt đầy tình yêu của Tần Hạo Hiên, tim đập nhanh, giọng vô cùng kiên định nói:
- Hạo Hiên ca ca, ta chờ ngày ca ca tu tiên có thành tựu đến cưới ta làm đạo lữ song tu của ca ca.
Nói xong Từ Vũ ngữ điệu càng kiên quyết bổ sung:
- Tuyệt không phụ nhau, được không?
Tần Hạo Hiên gật đầu, lúc này hắn như uyên ương hạnh phúc trong Đông Hồ nhỏ.
Phòng riêng nho nhỏ tràn ngập tình yêu đậm đà.
Hai tu tiên giả trẻ, hai trái tim trẻ hứa lời thề cả đời không phụ nhau.
Phòng bên cạnh, Bạch Triển Dược thỏa mãn uống hớp trà Long Tỉnh chờ Tần Hạo Hiên xấu mặt nghe hai người nói chuyện, trái tim gã như bị búa gõ, nước trà chưa kịp nuốt xuống phun ra. Nếu Hình không nhanh nhạy vội vận dụng linh pháp chặn lại đã bị Bạch Triển Dược phun vào mặt.
Hình gắt giọng:
- Bạch sư huynh!
Bạch Triển Dược rối rít cười xin lỗi:
- Ngại quá Hoa sư đệ, ta xem hai con uyên ương trong hồ cãi lộn đến mê mẩn, nhìn tới cảnh kịch liệt lỡ thất thốt, xin Hoa sư đệ đừng trách, lát nữa sư huynh đền cho bộ đồ mới.
Hình nhìn theo ánh mắt Bạch Triển Dược thấy đôi uyên ương mổ nhau trong Đông Hồ nhỏ, thản nhiên nói:
- Bạch sư huynh nhìn lầm, hai con uyên ương chải vuốt cánh chim cho nhau, chúng nó nồng nàn chứ không phải đánh nhau.
Bạch Triển Dược sửng sốt sau đó nói:
- Hoa sư đệ quan sát tỉ mỉ.
Biểu tình của Bạch Triển Dược bình thản, lần nữa nhìn hai uyên ương chải vuốt cánh chim cho nhau, hồn vía thì bay qua phòng của Tần Hạo Hiên và Từ Vũ. Bạch Triển Dược hoàn toàn không ngờ Tần Hạo Hiên dám tỏ tình, Từ Vũ dám trực tiếp nhận lời, điều này nằm ngoài dự đoán của gã.
Bạch Triển Dược thầm nghĩ:
- Không lẽ Từ Vũ thật sự yêu Tần Hạo Hiên? Hai người đã phát triển đến bước này? Sợ là cách song tu chỉ có một bước. Ta phải nhanh chóng hành động, lỡ họ thật sự song tu thì làm sao được. Tần Hạo Hiên ơi Tần Hạo Hiên, đừng trách ta không giữ ngươi được, mặc kệ thế nào ta phải trở thành đạo lữ song tu của Từ Vũ, không ai có thể ngăn cản!
Ngồi trong phòng riêng Long Tỉnh trà lâu một thời gian dài, gã vừa ngắm cảnh đẹp Đông Hồ nhỏ cũng nghĩ ra người giết Tần Hạo Hiên.
- Phó đường chủ Lăng Vạn Tinh nói gần đây chiến tranh giữa tán tu và Thái Sơ Giáo càng lúc càng kịch liệt, trong vương đô này tuy không có tán tu hoạt động nhưng chắc chắn có tán tu lẩn vào chờ đợi. Hay ta lợi dụng những tán tu này giết Tần Hạo Hiên? Chỉ cần ta tìm ra được tán tu, dụ dỗ bọn họ giết Tần Hạo Hiên, sau đó tìm đúng thời cơ nhảy ra giết chết tán tu đã giết Tần Hạo Hiên, làm vậy chẳng những trừ bỏ Tần Hạo Hiên còn báo thù cho hắn, làm Từ Vũ cảm kích. Thừa dịp Từ Vũ đau lòng an ủi nàng thì chắc chắn sẽ lấy được niềm tin và sự ỷ lại của nàng, sau cùng thành đạo lữ song tu của nàng.
Bạch Triển Dược nghĩ xong kế hoạch bắt đầu rầu lo bước then chốt nhất:
- Tán tu và Tường Long quốc đang đánh túi bụi, dù có tán tu lẻn vào Tường Long quốc cũng âm thầm ẩn núp, tuyệt đối không bị lộ thân phận. Sức một mình ta có hạn, làm sao có thể tìm ra tán tu, dụ dỗ tán tu giết Tần Hạo Hiên trong mười ngày ở lại vương đô? Ta không thể nhờ người tìm igúp . . .