Thái Sơ

Chương 607: Đông hồ long tỉnh không tương phụ (hạ) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Hễ là Từ Vũ đề nghị thì Tần Hạo Hiên chưa bao giờ từ chối. Hôm nay là cùng Từ Vũ đi ra dạo phố giải sầu, miễn nàng vui vẻ thì sao cũng được. Đừng nói bỏ ra chút tiền, dù mua một tách trà bằng linh thạch thì Tần Hạo Hiên không chút do dự móc tiền.

Đi vào Long Tỉnh trà lâu, một bức tranh mực sơn thủy to treo trên tường đập vào mắt Tần Hạo Hiên. Tranh có sáu chữ: Trà long Tỉnh, xem thiên hạ.

Tần Hạo Hiên mỉm cười nói:

- Thật bá đạo!

Bọn họ tìm người hầu trà muốn một phòng riêng trên lầu ba, kêu hai ly trà Long Tỉnh, mấy dĩa điểm tâm tinh trí.

Khi Tần Hạo Hiên, Từ Vũ vào phòng riêng lầu ba thì Bạch Triển Dược, Hình cũng bước vào Long Tỉnh trà lâu, cũng muốn một phòng riêng lầu ba, vừa vặn nằm kế bên hai người Tần Hạo Hiên.

Hai phòng riêng chỉ cách nhau một bức tường, hiệu quả cách âm không kém nhưng đó là với phàm nhân, chắc chắn không ngăn được Bạch Triển Dược nghe Tần Hạo Hiên, Từ Vũ trò chuyện.

Hình lảm nhảm không dứt lúc này không quấy rầy Bạch Triển Dược, vì đoán Tần Hạo Hiên và Từ Vũ đã nói hết những lời thầm kín, còn lại chút tâm tình giữa hai người yêu nhau nếu Bạch Triển Dược thích nghe cứ nghe.

Rất nhanh người hầu trà đưa đến hai ly trà Long Tỉnh cho Tần Hạo Hiên, ân cần mở cửa sổ giúp:

- Hai vị quý khách, khi uống Long Tỉnh phải ngắm cảnh đẹp Đông Hồ, chúng ta ở vương đô tất nhiên không có cảnh đẹp Đông Hồ nhưng ông chủ vì tạo không khí cho các quý khách cố ý mua mảnh đất sau lâu tạo một Đông Hồ nhỏ đại khái mô phỏng cảnh đẹp Đông Hồ theo tỉ lệ nhỏ.

Giới thiệu xong người hầu trà thông minh lui ra phòng riêng:

- Mời quý khách dùng từ từ.

Tần Hạo Hiên cười nói:

- Những phàm nhân này rất biết hưởng thụ, nhưng cảnh đẹp Đông Hồ đúng là đẹp, nghe nói mưa phùn rơi lắc rắc mơ hồ tựa như cảnh tiên.

Từ Vũ bưng tách trà lên nhấp ngụm nhỏ, khen:

- Trà thơm nước ngọt nhưng hơi cay đắng, vào miệng thơm ngát, hồi vị lâu dài. Nơi này cảnh nước đẹp lòng người, Long Tỉnh trà lâu danh bất hư truyền, thật là chỗ tốt để ngắm cảnh uống trà.

Từ Vũ làm đế sư mấy tháng từng uống trà Long Tỉnh Đông Hồ, nhưng vừa ngắm Đông Hồ nhỏ và Long Tỉnh thì là thử nghiệm đầu tiên. Từ Vũ ngắm mặt nước Đông Hồ nhỏ có mấy đôi uyên ương đang bơi nhàn nhã.

Từ Vũ vẫn nhìn mặt hồ, dường như thuận miệng hỏi:

- Hạo Hiên ca ca nói Lam Yên cô nương cũng đến vương đô, sao không thấy cô nương ấy đi cùng Hạo Hiên ca ca? Hạo Hiên ca ca cảm thấy Lam Yên cô nương có tốt không?

Tần Hạo Hiên đang suy nghĩ làm sao giải thích cho Từ Vũ biết phong thư tình đó không phải mình viết, đang rối rắm thì nghe nàng hỏi.

Tần Hạo Hiên bản năng trả lời:

- Rất tốt.

Sau đó Tần Hạo Hiên cảm thấy hơi qua loa, khẽ thở dài giải thích rằng:

- Con người của Lam Yên rất tốt, đôi khi hơi đỏng đảnh chút nhưng lòng dạ không xấu. Đáng tiếc Lam Yên là dị chủng, không sống qua trăm tuổi. Ta phải nghĩ cách tìm thứ gì tục mệnh cho nàng ấy, để xem có thể sống qua trăm tuổi không.

Từ Vũ sửng sốt:

- Dị chủng?

Tuy Từ Vũ là vô thượng tử chủng, được trưởng bối sư môn xem trọng nhưng không biết bí mật tu tiên như dị chủng.

Tần Hạo Hiên giải thích sơ:

- Dị chủng là một loại tiên chủng đặc biệt, cũng có thiên phú tu luyện cao, tuy kém hơn tử chủng một chút nhưng không nhiều. Tuy nhiên tu tiên giả dị chủng tu luyện đến cảnh giới đều không thể sống hơn trăm tuổi, đối với tu tiên giả khác thì tu tiên giả dị chủng là thiên tài địa bảo. Ta cứu Lam Yên từ tay tán tu Tiên Thụ cảnh Vân Hạc Sơn Nhân, nếu không phải đúng dịp thì nàng ấy đã thành đồ bổ của Vân Hạc Sơn Nhân.

Từ Vũ càng nghe càng kinh, biểu tình giật mình, nàng không thể tưởng tượng trên đời này còn có loại tiên chủng.

Từ Vũ cảm thán rằng:

- Lam Yên cô nương số khổ thật, chẳng những phải đấu với trời còn luôn cảnh giác với kẻ bụng dạ xấu xa.

Bạch Triển Dược đang uống trà trong phòng kế bên nghe Tần Hạo Hiên và Từ Vũ đối thoại, người gã cứng nhắc sau đó thả lỏng, nếu Hình không mắt sắc sẽ không chú ý đến gã một thoáng khác lạ.

Biểu tình Bạch Triển Dược lạnh nhạt, người nào ánh mắt sắc bén đến đâu cũng đừng mơ nhìn thấu cái gì từ khuôn mặt gã.

Trong lòng Bạch Triển Dược dâng trào sóng gợn, cực kỳ kích động thầm nghĩ:

- Không ngờ, không ngờ Tần Hạo Hiên có đồng bạn dị chủng! Dị chủng, đó là thuốc bổ lớn tất cả tu tiên giả khao khát ước mơ. Chỉ có kẻ bảo thủ như Tần Hạo Hiên mới xem dị chủng là người, dị chủng rõ ràng là thiên tài địa bảo trời ban cho tu tiên giả chúng ta, là thánh dược trị thương, là trợ lực lớn đột phá cảnh giới! Nếu ta có được dị chủng đó thì hầu như không cần lo khi đột phá Tiên Thụ cảnh bị kẹt ở bình cảnh. Nhiều tu tiên giả Tiên Miêu cảnh tứ thập cửu diệp khi đột phá bình cảnh sẽ hơi trắc trở, ngắn thì một, hai ngày, lâu thì vài chục năm, thậm chí suốt đời không đột phá trói buộc.

Bạch Triển Dược thầm rít gào trong lòng:

- Trái tim của Từ Vũ sư muội và dị chủng Lam Yên đều phải thuộc về ta! Tần Hạo Hiên chỉ là một nhược chủng bảo thủ vậy mà xem dị chủng như người, xứng đáng là nhược chủng. Thứ nhược chủng như hắn dựa vào cái gì thân gần Từ Vũ sư muội!

Mặt ngoài Bạch Triển Dược ngắm cảnh uống trà, hào hứng ngắm đôi uyên ương giỡn dưới nước, lòng thầm tính toán:

- Nếu ta có được dị chủng, lấy tốc độ khiến người giật mình vượt qua ngưỡng cửa Tiên Thụ cảnh thì không chừng có cơ hội đụng vào Tiên Luân cảnh, thậm chí là Tiên Anh Đạo Quả cảnh. Tuy không có hy vọng với đại vị chưởng giáo nhưng đường chủ bốn đại đường nằm trong lòng bàn tay, thậm chí có ghế trong Trưởng Lão Viện. Không ngờ Tần Hạo Hiên là cơ duyên lớn của ta, đời này ta còn có cơ hội gặp dị chủng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)