Từ Vũ đột nhiên cảm ơn tựa như làn gió mát thổi tan mù mịt trong lòng Bạch Triển Dược:
- Sao Từ sư muội khách sáo vậy?
Bạch Triển Dược cười ôn hòa nho nhã với Tần Hạo Hiên, không chút keo kiệt lời khen:
- Ánh mắt của Tần sư đệ rất tốt, chọn nhiều trang sức đẹp như vậy cho Từ Vũ sư muội.
Nghe Bạch Triển Dược khẳng định ánh mắt của Tần Hạo Hiên làm Từ Vũ rất vui, không đợi hắn đáp lời nàng đã xen lời:
- Đúng vậy! Ánh mắt của Hạo Hiên ca ca tốt thật! Hạo Hiên ca ca chọn mấy trang sức rất đẹp, nên ta phải đa tạ Bạch sư huynh lúc trước tặng trang sức cho ta, nhưng giờ ta không cần nữa, trả lại cho Bạch sư huynh.
Từ Vũ vươn tay, bàn tay ngọc thuôn dài cầm túi thơm, trang sức có trận pháp gia cố lúc trước Bạch Triển Dược tặng cho. Những trang sức thủ công tinh mỹ, giá trị thực dụng rất cao giờ phút này tỏa sáng cùng bàn tay ngọc trắng nõn của Từ Vũ.
Giọng Từ Vũ rất êm tai nhưng Bạch Triển Dược nghe như sét đánh ngang mày.
Nụ cười đông trên mặt Bạch Triển Dược, gã biết biểu tình của mình thất thố nhất trong hai mươi mấy năm tu tiên. Gã cố gắng khiến nụ cười tự nhiên hơn chút nhưng Bạch Triển Dược biết mình không làm được.
Từ Vũ nhìn nụ cười cứng nhắc trên mặt Bạch Triển Dược, xin lỗi nói:
- Bạch sư huynh, không phải đồ của sư huynh không tốt nhưng mấy thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận. Khi đó Bạch sư huynh nói ta không có trang sức đẹp, giờ ta đã được Hạo Hiên ca ca tặng cho trang sức thật đẹp nên xin trả lại mấy cái này cho sư huynh.
Từ Vũ lại vươn tay đặt mấy trang sức vào tay Bạch Triển Dược.
Trang sức còn đọng lại hơi ấm bàn tay Từ Vũ, tim Bạch Triển Dược thì rơi xuống đáy cốc lạnh lẽo.
Bạch Triển Dược dù gì có kinh nghiệm diễn kịch hai mươi mấy năm, gã rất nhanh nở nụ cười tự nhiên, nho nhã cười với Tần Hạo Hiên.
Bạch Triển Dược ôn hòa nói với Từ Vũ:
- Từ sư muội, ta là sư huynh Nhập Đạo của sư muội, tặng chút quà cho sư muội là lẽ đương nhiên.
Bạch Triển Dược cười khoe hàm răng trắng khiến gã trông sáng sủa phong độ phiên phiên, làm người ta khó sinh ra ác cảm.
Từ Vũ kiên quyết lắc đầu nói:
- Đa tạ Bạch sư huynh nhưng ta đã có trang sức Hạo Hiên ca ca tặng rồi.
Bạch Triển Dược không nói nữa, sảng khoái thu về những trang sức, cười nói:
- Tần sư đệ tặng trang sức cho sư muội đúng là rất đẹp, nhưng sau này khi sư muội đả tọa tu luyện có thể lấy chúng nó dùng, có trợ giúp cho việc tu luyện.
Từ Vũ gật đầu cảm ơn, nhưng Bạch Triển Dược nhìn thấy trong mắt nàng tỏ rõ tuyệt đối sẽ không tìm gã lấy lại trang sức.
Trả đồ cho Bạch Triển Dược xong Từ Vũ cười tươi với Tần Hạo Hiên:
- Hạo Hiên ca ca, chúng ta đi dạo tiếp đi!
Nhìn Từ Vũ, Tần Hạo Hiên rời đi, Bạch Triển Dược đứng yên tại chỗ không theo sau, thoạt trông cố ý giữ khoảng cách với hai người, lòng dậy sóng dữ:
- Ta là tiên chủng tràn đầy, tuổi còn trẻ đã tu luyện đến Tiên Miêu cảnh tứ thập diệp, từng là một trong những người cạnh tranh ngôi báu chưởng giáo có hy vọng lớn nhất. Tần Hạo Hiên chỉ là nhược chủng, dựa vào thủ đoạn lừa lọc nịnh Từ Vũ vui vẻ! Ta tuyệt đối không thể nản lòng! Từ Vũ quá trẻ tuổi, ít trải đời nên mới bị Tần Hạo Hiên lừa dễ dàng. Trong tình huống này ta càng phải quan tâm Từ Vũ nhiều hơn, kéo gần quan hệ với nàng. Phải cách ly Tần Hạo Hiên với Từ Vũ sư muội, nhưng làm sao để Từ Vũ xa cách Tần Hạo Hiên?
Chợt óc Bạch Triển Dược lóe tia sáng thầm nghĩ:
- Ta có thể tìm phó đường chủ Lăng Vạn Tinh, phó đường chủ quan tâm Từ Vũ rất nhiều chắc chắn không để nhược chủng gần gũi nàng. Chỉ cần sư phụ, sư thúc nói chuyện chắc chắn Từ Vũ sẽ xa cách Tần Hạo Hiên, đúng, cứ làm vậy đi!
Sau khi nghĩ ra cách Bạch Triển Dược nói với Hình:
- Hoa sư đệ, vương đô rất an toàn, ta thấy Từ Vũ sư muội không cần ta bảo vệ, hay ta đi về trước. Hoa sư đệ cùng ta trở về không?
Hình lắc đầu, lưu luyến không rời:
- Bạch sư huynh muốn về trước sao? Ta còn muốn đi dạo chút, đời này chưa thấy chợ náo nhiệt như vậy. Đáng tiếc ta còn nhiều điều muốn thỉnh giáo Bạch sư huynh, hay sư huynh trả lời mấy câu trước đi. Câu hỏi thứ nhất là . . . này này, Bạch sư huynh đừng đi!
***
Tử Tiêu Hoàng Thành, Lạc Hà Cung.
Nơi này vốn là lãnh cung, nằm ở góc hẻo lánh nhất hoàng thành, bình thường vài năm không thấy bóng người. Nhưng bây giờ chỗ này thành nơi ở tạm thời của phó đường chủ Lăng Vạn Tinh thích yên tĩnh.
Bạch Triển Dược đến ngoài cửa, cung kính nói:
- Lăng sư thúc, đệ tử Bạch Triển Dược cầu kiến.
Giọng nữ êm tai mơ hồ không thể nắm bắt truyền ra:
- Vào đi.
Bạch Triển Dược biết rõ phó đường chủ Bách Hoa Đường này tu vi sâu không lường được, gã biểu hiện hết sức kính trọng trước mặt nàng.
Bạch Triển Dược đi qua cửa cung cũ kỹ, cúi gập người hành lễ:
- Đệ tử bái kiến sư thúc.
Lăng Vạn Tinh ngồi ngay ngắn trên chiếc giường bình thường:
- Bạch sư điệt, miễn lễ.
Lãnh cung bài bố cũ kỹ đơn giản, trừ cái giường cũ ra chỉ có mấy cái ghế kêu ken két, một bàn trang điểm kiêm cái bàn nhìn không ra màu ban đầu.