Tần Hạo Hiên đã bị mấy món trang sức bày trên quầy hàng của gã đánh động, hắn ngồi xổm xuống ngắm, đúng vậy, là ngắm.
Với ánh mắt sau khi tu tiên của Tần Hạo Hiên trang sức bình thường dù có xa hoa lộng lẫy toàn là tranh thủ làm nhanh chế tạo hàng loạt, hoặc công nghệ có tỳ vết, hoặc thiết kế tổng thể kệch cỡm. Bản thân Tần Hạo Hiên thích nghệ thuật điêu khắc, lăn lộn với Hình một thời gian nên nghiên cứu đôi chút về điêu minh văn trong trận, tầm mắt nâng cao nhiều.
Ánh mắt của Tần Hạo Hiên phát hiện quầy hàng rong không bắt mắt này thật sự có vài tác phẩm trang sức không tệ.
Tiểu nhị vẻ mặt tiếc nuối tiễn Tần Hạo Hiên, Từ Vũ ra cửa hàng của mình khinh thường liếc xéo hắn, lẩm bẩm:
- Không có tiền thì đừng giả bộ giàu vào tiệm nhà ta, sớm đi chọn hàng vỉa hè cho rồi.
Tần Hạo Hiên ngũ giác nhạy bén nghe hết lời than thở của tiểu nhị, nhưng hắn lười quan tâm, cũng không rảnh. Tần Hạo Hiên nhìn một vòng cổ bằng bạc trên quầy hàng. Đây chỉ là vòng cổ bạc trắng bình thường, độ thuần bạc có lẽ không cao nhưng trình độ công nghệ tinh mỹ, thiết kế độc đáo đạm nhã mà không tầm thường, đặc biệt hoa văn chạm rỗng phần mặt dây chuyền vừa đẹp vừa rõ nét có cấp bậc. Vòng cổ bắt lấy tầm mắt của Tần Hạo Hiên ngay, với ánh mắt của hắn cũng phải thừa nhận nó rất đẹp.
Tần Hạo Hiên cầm vòng cổ ướm thử trên cổ Từ Vũ:
- Vũ muội muội thấy nó đẹp không?
Gò má Từ Vũ ửng đỏ, lòng ngọt ngào đáp:
- Đẹp.
Tần Hạo Hiên mỉm cười hỏi:
- Thích không?
- Thích!
Chủ hàng rong thấy có cơ may bán được hàng, vội nói:
- Vị tiểu thư này ánh mắt rất giỏi, vòng cổ thủ công tinh xảo, vừa đẹp vừa có khí chất, xứng với tiểu thư nhất!
Tần Hạo Hiên trả tiền, Từ Vũ vui vẻ nhận lấy vòng cổ, tháo xuống vòng cổ hoàng kim khảm viên kim cương to cỡ hạt đậu và có trận pháp gia cố, nàng đeo vào vòng cổ bạc trắng.
Bạch Triển Dược theo phía xa trợn tròn mắt, gã nghĩ nát óc không ra Tần Hạo Hiên chọn đồ vỉa hè thế mà Từ Vũ tháo xuống vòng cổ có trận pháp gia trì do gã tặng nàng.
Càng khiến Bạch Triển Dược rớt tròng mắt là Tần Hạo Hiên, Từ Vũ tiếp tục đi dạo, hai người tìm kiếm hàng rong. Họ đi qua mười mấy chỗ bày hàng rong, sau đó nhẫn, vòng tay, khuyên tai gã tặng cho Từ Vũ đều bị thay đổi.
Nụ cười đông trên mặt Bạch Triển Dược, nhưng e ngại trước mặt Hình nên gã cố giữ phong độ:
- Từ Vũ bị điên sao? Ta tặng trang sức cho nàng dù là giá trị thực dụng hay vẻ ngoài đẹp đẽ đều hơn hàng rong , Từ Vũ sư muội bị ngốc sao? Từ Vũ sư muội tấm lòng nhân hậu, đúng rồi, Từ Vũ sư muội lòng nhân hậu sợ tổn thương tự tôn của Tần Hạo Hiên nên tạm thay đổi, chờ về hoàng cung Từ Vũ sư muội sẽ thay trang sức ta tặng cho nàng. Ừ, chắc chắn là vậy!
Bạch Triển Dược thầm bất mãn, ngoài miệng nói với Hình:
- Ánh mắt của Tần sư đệ thật tốt, chọn những trang sức đều đẹp, trông Từ sư muội rất vui.
Bạch Triển Dược mới nói xong Tần Hạo Hiên, Từ Vũ lại thấy một hàng rong bán túi thơm.
Loại túi thơm này dùng huân y thảo hết sức bình thường huân hương, nói nó có gì đặc biệt thì đó là các túi thơm màu khác nhau thêu chữ khác nhau. Từ Vũ vui vẻ chọn lựa, nàng tự chọn túi thơm màu tím nhạt thêu chữ hiên, chọn túi thơm màu lam sẫm thêu chữ vũ cho Tần Hạo Hiên.
Từ Vũ vừa xấu hổ vừa nghiêm túc nói:
- Hạo Hiên ca ca, không biết chúng ta sẽ ở hồng trần bao lâu, thời gian gặp mặt rất ít, ta tặng túi thơm này cho Hạo Hiên ca ca, sau này khi nào nhớ ta hãy ngửi mùi của nó là như ta ở bên cạnh.
Từ Vũ tháo túi thơm Bạch Triển Dược tặng cho nàng xuống, treo túi thơm thêu chữ hiên bên hông, thỏa mãn nói:
- Có nó ở ta xem như Hạo Hiên ca ca luôn bên cạnh ta, không còn thấy cô đơn nữa. Giống như chúng ta ở trong Linh Điền Cốc mỗi ngày có thể gặp mặt.
Tần Hạo Hiên nhìn gò má Từ Vũ hây hồng, tim đập rộn ràng như hươu chạy.
Thấy cảnh này tim Bạch Triển Dược thít chặt ghen tuông. Gã xem Từ Vũ là đạo lữ song tu tương lai của mình, trước kia gã coi thường, không để ý Tần Hạo Hiên, còn bây giờ thì lòng tràn đầy oán độc.
Bạch Triển Dược thầm nghĩ:
- Phải tách Tần Hạo Hiên và Từ Vũ ra. Tần Hạo Hiên quá giỏi dụ thiếu nữ, Từ Vũ sư muội ngây thơ hoàn toàn bị hắn che mắt! Tuyệt đối không thể để hắn thành công! Hắn chỉ là đệ tử nhược chủng, không thể nào trèo cao vô thượng tử chủng Từ Vũ sư muội!
Trên người Từ Vũ đeo đầy hàng rong rực rỡ hẳn lên, trừ cây trâm gỗ Tần Hạo Hiên tự tay điêu còn cài trên đầu nàng, còn lại vòng cổ, khuyên tai, vòng tay, nhẫn đều đổi thành hàng rong Tần Hạo Hiên chọn giúp nàng. Tần Hạo Hiên còn chọn chút đồ đeo đặc sắc cho Từ Vũ, nàng luôn mộc mạc giờ không chút do dự treo trên quần áo, mặt mày hớn hở trông không giống giả vờ giả vịt.
Bạch Triển Dược tặng cho Từ Vũ bộ trang sức giá trị hàng vạn hạ tam phẩm linh thạch thế nhưng bị trang sức vỉa hè đánh bại, lòng gã tràn đầy khuất nhục.
Bạch Triển Dược vẫn đang cuồng loạn thầm nhủ:
- Từ Vũ sư muội chỉ bị Tần Hạo Hiên che mắt! Nàng tấm lòng nhân hậu không nỡ tổn thương tự tôn của Tần Hạo Hiên, khi nào về sẽ thay trang sức có trận pháp gia cố ta tặng cho nàng!
Trong lúc Bạch Triển Dược nghĩ vậy Từ Vũ đã thay tất cả hàng vỉa hè xoay người đến gần gã.
Bạch Triển Dược cố gắng để nụ cười trên mặt càng nho nhã ung dung, phong độ phiên phiên.
Bạch Triển Dược thầm nghĩ:
- Chắc trong lòng Từ Vũ sư muội rất khó chịu, vì cho Tần Hạo Hiên mặt mũi mà thay đồ tốt trên người. Chắc nàng muốn nhanh chóng trở về rồi đổi trang sức mình tặng cho nàng, đúng vậy, chắc chắn là thế!
Từ Vũ nhoẻn miệng cười nói:
- Bạch sư huynh, đa tạ!