Cười xong Từ Vũ kêu Tần Hạo Hiên nói tiếp, nàng lúc thì vui lúc thì lo cho những chuyện hắn trải qua, mắt nàng lóe tia kiên nghị trước kia chưa từng có.
Nếu Tô Bách Hoa nhìn thấy sẽ rất vui, đạo tâm của Từ Vũ càng mạnh.
Nhưng nếu Tô Bách Hoa biết đạo tâm của Từ Vũ biến mạnh, muốn chăm chỉ tu luyện vì không để Tần Hạo Hiên nối gót Bồ Hán Trung thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Khi Tần Hạo Hiên nói Lam Yên cũng theo đến vương đô nhưng chết sống không chịu đi với hắn đến hoàng thành, nàng nói muốn đi dạo phàm tục phồn hoa.
Khi Từ Vũ nghe tên Lam Yên trong lòng hơi ghen nhưng không còn dao động nỗi lòng, nàng nghiêm túc nói:
- Lam Yên cô nương đúng là một kỳ nhân, đến từ Tinh hải, còn biết nhiều thứ như vậy. Ảo cảnh thức hải của Lam Yên cô nương trợ giúp Hạo Hiên ca ca tăng thực lực lên nhiều, nếu có cơ hội gặp mặt ta phải đa tạ nàng đàng hoàng.
Bạch Triển Dược đi theo từ xa thấy Từ Vũ và Tần Hạo Hiên thân mật đi chung thì lòng đầy phức tạp. Bạch Triển Dược vốn định thi triển linh pháp bí thuật nghe lén đối thoại của Tần Hạo Hiên, Từ Vũ, nhưng Hoa Lao đi bên gã đúng là lải nhải không dứt, không để gã tĩnh tâm thi pháp.
Vẻ mặt Hình chân thành tha thiết thỉnh giáo hỏi:
- Bạch sư huynh học thức uyên bác chắc biết tại sao hoàng cung chỉ cần thái giám, Bạch sư huynh giải thích giùm ta với?
Nông phu vùng núi không có học vấn kiến thức nhất cũng có thể trả lời câu hỏi nhưng làm khó Bạch Triển Dược, gã dù gì là tu tiên giả Tiên Miêu cảnh tứ thập diệp, danh tiếng tài ăn nói đều rất tốt, bình thường biểu hiện nho nhã có lễ, trong tình huống này gã không cách nào nói ra câu thô tục không chịu nổi: Hoàng đế sợ nam nhân khác vào cung yêu đương vụng trộm với những tần phi cô đơn trong khuê phòng, phải thiến mới yên lòng.
Bạch Triển Dược giải thích mơ hồ:
- Có lẽ hoàng đế ngại nam nhân khác ô uế, sau khi tịnh thân thì ít dục vọng hơn.
Hình làm vẻ mặt cái hiểu cái không, chợt nghĩ đến điều gì, hỏi:
- Bạch sư huynh, tại sao hoàng đế không ngại nữ nhân ô uế?
Bạch Triển Dược á khẩu.
Mặt Hình ngơ ngác suy một ra ba:
- Bạch sư huynh, tại sao hoàng đế không thiến các vương công đại thần? Vậy chẳng phải là bớt nhiều rắc rối sao? Các vương công đại thần không có dục vọng, khi bọn họ trị lý quốc gia không cần lo bọn họ ăn hối lộ trái pháp luật, xem mạng người như cỏ rác.
Bạch Triển Dược chưa kịp trả lời Hình lại tuôn một chuỗi câu hỏi:
- Hơn nữa tại sao không thiến các hoàng tử của hắn? Các nhi tử của hoàng đế lão nhân không có dục vọng thì không cần lo sau khi mình chết hoàng tử giành ngôi, cốt nhục tàn sát nhau. Bạch sư huynh nói xem tại sao?
Hình lại hỏi:
- Bạch sư huynh . . .
Nghe Hình hỏi một chuỗi mãi mãi không dứt, mặt Bạch Triển Dược đờ đẫn.
Bạch Triển Dược ước gì có thể bóp cổ Hình như em bé tò mò, quát to:
- Tại sao cái đầu ngươi! Làm gì có nhiều tại sao vậy, ngươi thiến hết con của mình để con cháu đời sau làm thái giám đi!
Nhưng Bạch Triển Dược có tiếng tốt là hình mẫu đạo đức, mô phạm nhân phẩm trong đệ tử Thái Sơ Giáo, gã tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thất thốt, nói ra lời lỗ mãng như vậy, dù gã thật sự muốn đập chết Hình kêu ong ong như ruồi bọ.
Có Hình yểm hộ Tần Hạo Hiên và Từ Vũ trò chuyện rất vui vẻ, không ai quấy rầy, không có người nghe trộm. Nhưng Tần Hạo Hiên ngũ giác nhạy bén cười thầm trong bụng, thật tội cho Bạch Triển Dược sư huynh.
Tần Hạo Hiên không biết thuật đọc tâm, từ cảm giác trước mắt thì Bạch Triển Dược sư huynh con người không tệ, hòa khí, nho nhã lễ độ, rất biết làm người. Nhưng Tần Hạo Hiên chết mấy trăm lần trong ảo cảnh thức hải, nếm đủ mắt lạnh, tính kế, hắn sẽ không nhanh chóng nhận định một người là người tốt. Lý Tĩnh biểu hiện chiêu hiền đãi sĩ, ôn hòa có lễ nhưng sau lưng ước gì giết Tần Hạo Hiên mới sướng. Cổ Vân Tử làm bộ dáng tiền bối cao nhân quan tâm hậu bối đệ tử, lén cho hắn ăn độc đan.
Khi Tần Hạo Hiên kể xong chuyện mình trải qua thì họ cũng đến gần Tuyên Võ Môn Tử Tiêu Hoàng Thành.
Từ Vũ nói:
- Hạo Hiên ca ca, ta muốn nghe kể chuyện đã nghe xong, giờ chúng ta đi dạo phố thôi!
Tần Hạo Hiên gật đầu, nhìn Từ Vũ cười tươi, đừng nói đi dạo phố với nàng, dù lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng không nhíu mày.
Từ Vũ ngoắc tay, một tiểu thái giám dắt đến hai con tuấn mã đã chuẩn bị từ trước. Tần Hạo Hiên, Từ Vũ leo lên lưng ngựa đi hướng khu chợ thành tây vương đô.
Thành tây vương đô là khu chợ phồn hoa nhất Tường Long quốc, nơi này có hàng vạn cửa hàng, sơn trân hải vị, lăng la lụa là, đồ cổ tranh vẽ, mua bán gia nô, đao thương kiếm nỗ, kỳ trân dị bảo, cái gì cần có đều có.
Hai người giục ngựa đi đến khu thành tây, đập vào mắt là đầu người đen kịt, các tiếng trả giá không dứt bên tai, cảnh tượng náo nhiệt.
Từ Vũ nói với Tần Hạo Hiên:
- Hạo Hiên ca ca ở trên chiến trường giết tán tu chắc được nhiều chỗ tốt, ta phải lấy máu ca ca thật nhiều!
Tần Hạo Hiên hào khí phất tay nói:
- Ta đến đây đã chuẩn bị tinh thần bị Vũ muội muội trấn lột rồi, đi đi.
Tần Hạo Hiên giết nhiều tán tu, trên người có nhiều tiền bạc phàm nhân, không sợ Từ Vũ ăn nghèo.
Đến nơi đông người Bạch Triển Dược muốn tới gần chút nhưng Hình lôi kéo gã không ngừng huyên thuyên:
- Bạch sư huynh còn chưa nói cho ta biết tại sao hoàng đế không thiến các vương công đại thần!