Thái Sơ

Chương 596: Hồng nhan hay vời bươm bướm bay quanh

Chương Trước Chương Tiếp

Bạch Triển Dược sư huynh đứng cạnh Từ Vũ hơi cau mày, trên mặt vẫn giữ nụ cười hiền hòa, lòng thầm nghĩ:

- Ở Thanh Hoa Điện có thái giám cung nữ không hiểu quy củ như vậy? Dám phát ra tiếng động quấy rầy suy nghĩ của sư muội.

Bạch Triển Dược ngước đầu lên thấy Tần Hạo Hiên, Hình, thái giám già Vu Tứ Hải.

Bạch Triển Dược thấy ngọc trụy Thái Sơ Giáo lộ ra ngoài cổ Tần Hạo Hiên thì giãn ra chân mày, nụ cười càng hiền hòa, thầm nghĩ:

- A, tu tiên giả? Là tu tiên giả của Thái Sơ Giáo chúng ta, xem tuổi chắc là sư đệ mới nhập môn không lâu, hèn gì dám phát ra tiếng tại đây.

Rất nhanh Bạch Triển Dược phát hiện ánh mắt của Tần Hạo Hiên không ngừng lại giây lát trên người mình, đôi mắt đen láy phản chiếu Từ Vũ như chỉ thấy một mình nàng.

Bạch Triển Dược hơi nghiêng đầu thấy nửa bên mặt Từ Vũ, phát hiện mặt sư muội đỏ rực, mắt lóe giật mình và hưng phấn.

Tần Hạo Hiên nhìn Từ Vũ đỏ mặt biết vì sao, nhớ phong thư Lam Yên viết làm hắn không có can đảm nghe hết, hắn cũng thấy rất ngại ngùng. Nhưng đã đến đây rồi, chẳng lẽ vì xấu hổ mà bỏ chạy?

Từ Vũ reo lên:

- A, sao ca ca đến đây?

Các cung nữ thái giám vốn tính kêu Vũ Lâm Vệ đuổi Tần Hạo Hiên đi nghe đế sư Từ Vũ vui vẻ reo lên thì đứng ngây tại chỗ. Bọn họ thấy ngọc trụy Thái Sơ Giáo treo trên cổ Tần Hạo Hiên, lòng thầm may mắn, hèn gì hắn dám gõ cửa, thì ra cũng là tiên nhân.

Tần Hạo Hiên đã là tiên nhân thì không có chuyện của họ, các thái giám cung nữ tiếp tục cúi đầu, ai bận việc nấy.

Khi Tần Hạo Hiên gõ cửa Vu Tứ Hải nín thở, khóe mắt liếc trộm đế sư Từ Vũ, thấy biểu tình vừa mừng vừa giật mình của nàng. Đế sư có quyền lực vô hạn khi thấy Tần Hạo Hiên thì vui vẻ như thế, Vu Tứ Hải biết vị trí tổng quản đại nội chắc chắn là của mình.

Nghe Từ Vũ vui vẻ reo lên, biểu tình vừa mừng vừa bất ngờ làm lòng Bạch Triển Dược khó chịu, ngoài mặt gã cười càng hiền hòa hỏi nàng:

- Từ sư muội quen bọn họ? Xem các người quan hệ rất tốt, giới thiệu cho sư huynh được không?

Từ Vũ tỉnh táo lại từ vui sướng nhưng mặt vẫn đỏ rực, nàng đứng dậy chỉ hướng Tần Hạo Hiên, Hình, giới thiệu:

- Ngại quá Bạch sư huynh, ta quên giới thiệu. Bạch Triển Dược sư huynh, vị này là Tần Hạo Hiên ca ca, đây là bằng hữu tốt của Tần Hạo Hiên ca ca, Hoa Lao sư huynh. Hạo Hiên ca ca, đây là Bạch Triển Dược sư huynh, hiện là sư huynh Nhập Đạo của ta.

Tần Hạo Hiên cười với Bạch Triển Dược:

- Tên của Bạch sư huynh như sấm bên tai, không ngờ gặp nhau tại đây, thật là vinh hạnh.

Bạch Triển Dược nghe Từ Vũ giới thiệu thì cơ mặt cứng nhắc, môi hé lộ ra hàm răng trắng, gã ra vẻ ngưỡng mộ danh tiếng phong độ nói:

- A, ngươi là Tần Hạo Hiên Tần sư đệ? Ha ha, ta cũng nghe tiếng ngươi đã lâu. Từ Vũ sư muội suốt ngày nhắc đến ngươi trước mặt ta, có ngày nào nhắc mười lần đã tính là thiếu.

Bạch Triển Dược mới nói xong Từ Vũ bớt đỏ mặt lại đỏ lên, phối hợp làn da càng trắng, ngũ quan tinh trí tổ thành khuôn mặt xinh đẹp, mấy tháng làm đế sư quản lý quyền lực Tường Long quốc bồi dưỡng ra khí chất cao quý từ bi, Tần Hạo Hiên thầm khen, thái giám già Vu Tứ Hải nhìn ngây người.

Qua thêm mấy năm, chờ hơi thở ngây ngô biến mất thì Từ Vũ đẹp đến mức nào?

Tần Hạo Hiên lễ độ mỉm cười với Bạch Triển Dược nhưng mắt thường nhìn Từ Vũ đứng cạnh gã vừa mừng vừa dỗi không biết làm sao.

Tần Hạo Hiên lễ độ chắp tay hướng Bạch Triển Dược:

- Đa tạ Bạch sư huynh dốc lòng dạy cho Từ Vũ muội muội.

Bạch Triển Dược mỉm cười nói:

- Đây là việc ta nên làm, có thể làm sư huynh chỉ dẫn cho Từ sư muội cũng là vinh hạnh của ta.

Bạch Triển Dược thầm khó chịu, vì Tần Hạo Hiên nói như vậy là đặt mình ở vị trí người thân của Từ Vũ, cảm tạ gã vì gã chỉ dạy chăm sóc cho nàng.

Bạch Triển Dược nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói:

- Phải rồi, Tần sư đệ, Hoa sư đệ, hai người không phải đang tôi luyện hồng trần sao? Sao có rảnh đến đây? Ta nhớ hai vị sư đệ Nhập Hồng Trần cách chỗ này khá xa, không có tiếp xúc gì với hoàng thành mới đúng.

Khi Bạch Triển Dược nói chuyện với Tần Hạo Hiên thì hắn mới nhìn kỹ mặt gã. Đây là một khuôn mặt sạch sẽ toát ra khí chất nho nhã, trắng trẻo tuấn tú, toát ra hiền hòa nho nhã, hơi thở tích cực chính phái khiến người muốn thân gần.

Tần Hạo Hiên nhớ lại sư huynh khác đánh giá Bạch Triển Dược: Một người tu tiên thật sự, đạo tâm kiên cố, vĩnh viễn hướng lên trên.

- Ha ha, ta là xin nghỉ mười ngày lại đây.

Nghe Tần Hạo Hiên trả lời mắt Bạch Triển Dược sáng lên, ngạc nhiên nhìn hắn:

- Xem ra Tần sư đệ có nhiều tài phú, xin phép tông môn không rẻ, nếu ta không nhớ lầm thì đệ tử Tiên Miêu cảnh thập diệp xin phép một tháng phải bỏ ra mười ngàn viên hạ tam phẩm linh thạch, mười ngày là ba trăm viên.

Tần Hạo Hiên cười nói:

- Ta giết mấy tán tu trên chiến trường, được chút chỗ tốt nên mới có tiền xin nghỉ. Mấy tháng không gặp Từ Vũ muội muội, lòng rất nhớ nên xin phép lại đây thăm, thuận tiện rời xa chiến trường máu me một chút. Suốt ngày ngửi mùi máu khi giết người, mỗi ngày ra chiến trường giết chóc, giết đến đỏ mắt, đập vào mắt toàn là xác chết, đất bị máu nhuộm đỏ, giết đến bây giờ ta không biết mình đang làm gì, cả người chết lặng, giống như mình không phải tu tiên giả mà là đại tướng chinh chiến sa trường. Phải rồi Vũ muội muội, ta đến đây không quấy nhiễu muội đi?

Nghe Tần Hạo Hiên nói Bạch Triển Dược xem trọng liếc hắn một cái, trong mắt bắn ra tia sáng kinh ngạc càng đậm, cười càng hiền hòa:

- Tần sư đệ, xem ra đạo tâm của sư đệ rất kiên cố, trải qua chém giết máu me lâu như vậy mà không bị lạc bản tâm, còn hiểu được mình đang làm gì. Trong thời gian này ta luôn nghe Từ sư muội khen sư đệ, giờ thấy tận mắt quả nhiên xứng với lời khích lệ của sư muội.

Từ Vũ nghe Tần Hạo Hiên nói nhớ mình ngay trước mặt Bạch Triển Dược, nếu là trước kia thì không có gì, nhưng nhớ một tháng trước hắn gửi phong thư tình làm mặt nàng càng đỏ, nên hoàn toàn không nghe Bạch Triển Dược nói gì.

Bạch Triển Dược thấy rõ Từ Vũ mất tập trung, trong lòng càng khó chịu, càng bực bội gã cười càng nho nhã ôn hòa.

Hai năm cộng thêm tôi luyện hồng trần khiến Từ Vũ trầm ổn rất nhiều, dù đối diện các đại thần, xử lý việc lớn quốc gia quyết đoán quyết tuyệt, nàng không còn là thiếu nữ ngây thơ. Nhưng nàng lộ mặt tiểu nữ nhi trước Tần Hạo Hiên.

Từ Vũ cười khúc khích nói:

- Hạo Hiên ca ca nói gì vậy, ta mỗi ngày mong chờ Hạo Hiên ca ca đến, ca ca đến đây có gì quấy nhiễu ta?

Từ Vũ đến bên cạnh Tần Hạo Hiên, nếu là trước kia nàng sẽ không có tâm ly áp lực kéo tay Tần Hạo Hiên như một muội muội, nhưng giờ nàng không làm như vậy, vì hắn viết thư tình quá buồn nôn làm nàng ngại ngùng.

Từ Vũ quay đầu nhìn Bạch Triển Dược, nói:

- Bạch sư huynh, ta và Hạo Hiên ca ca mấy tháng không gặp, muốn một mình nói chuyện. Ta dẫn Hạo Hiên ca ca đi dạo vương đô được không?

Từ Vũ thỉnh cầu làm Bạch Triển Dược hơi cau mày, gã trầm ngâm một lát sau khẽ thở dài:

- Cái này hơi khó, vì Từ sư muội đang Nhập Hồng Trần, phê duyệt tấu chương quyết đoán quốc sự, biết rõ lê dân gian khổ là khâu quan trọng nhất trong tôi luyện hồng trần của sư muội. Bây giờ còn nhiều tấu chương chưa phê duyệt.

Bạch Triển Dược nhìn khuôn mặt Từ Vũ, Tần Hạo Hiên lộ vẻ thất vọng, gã giả bộ cắn răng ra vẻ hy sinh chịu tiếng xấu thay nàng:

- Ài, Tần sư đệ hiếm khi đến vương đô, hai người mấy tháng không gặp, cùng đi ra ngoài chơi cũng nên. Vậy đi, hai người cứ đi, nhưng mấy người chúng ta phải giữ kín bí mật, tuyệt đối không được để phó đường chủ Lăng Vạn Tinh biết. Nếu không thì không chỉ có hai người, sư huynh này cũng khó tránh khỏi trách phạt.

Nghe Bạch Triển Dược nói vậy mắt Từ Vũ dần sáng lên, nàng vui vẻ nhìn Bạch Triển Dược, nói:

- Rất cảm tạ sư huynh!

Tần Hạo Hiên không cảm ơn, nghi hoặc nhìn Bạch Triển Dược, không hiểu tại sao gã giúp mình và Từ Vũ, lo gã có âm thầm tố giác gì không.

Bạch Triển Dược thấy ánh mắt lo lắng của Tần Hạo Hiên, cười hiền hòa, mắt mơ hồ như chìm trong ký ức xa xưa:

- Trước kia ta Nhập Hồng Trần nghịch ngợm phá phách hơn các ngươi nhiều, ở trong mắt sư huynh Nhập Đạo thì ta là người không trầm ổn nhất. Ta hay bị sư huynh Nhập Đạo tố cáo, cũng vì vậy hay bị sư phụ trừng phạt nên ta biết đau khổ bị tố cáo chịu phạt.

Bạch Triển Dược tạm dừng một chút rồi nói:

- Chính mình không muốn chớ đẩy cho người, Từ Vũ sư muội tôi luyện hồng trần làm rất tốt, nếu vậy chỉ cần đừng làm Lăng đường chủ biết, cho nghỉ vài ngày có ngại gì.

Từ Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Triển Dược, khi gã nói chuyện trong khí chất nho nhã lộ ra chút bướng bỉnh, nàng chân thành nói:

- Rất cảm tạ sư huynh. Đa tạ Bạch sư huynh, thêm rắc rối cho sư huynh.

Hiển nhiên Bạch Triển Dược bán nhân tình cho Từ Vũ, gián tiếp biểu thị quan hệ của hai người thân thiết.

Bạch Triển Dược xua tay, phong độ phiên phiên nói:

- Không cần cảm ơn, nhưng là ta tự mình tha cho các ngươi ra ngoài, ta phải đi theo sau các ngươi, tùy thời bảo vệ an toàn của sư muội mới được. Sư muội là đệ tử tử chủng ngay cả chưởng giáo cũng hết sức xem trọng, nếu có sơ sót gì thì sư huynh không gánh tội nổi.

Từ Vũ hơi cau mày, không hy vọng cùng Tần Hạo Hiên dạo phố sau lưng theo một Bạch Triển Dược. Từ Vũ vốn là thiếu nữ da mặt mỏng, nghe có người đi theo làm nàng có chút không được tự nhiên, nói nghiêm trọng thì khó chịu như nuốt phải ruồi.

Thấy Từ Vũ cau mày, Bạch Triển Dược cười xin lỗi giải thích rằng:

- Từ sư muội, dù sao là ta tự quyết định. Nhưng hai người yên tâm, ta sẽ đi theo từ xa, không đến gần quấy rầy các người . . .

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)