Chờ Tần Hạo Hiên, Hình đi xa Thất hoàng tử mới lộ ra biểu tình tức giận.
Thất hoàng tử từ nhỏ quen thói kiêu căng không thể nhịn được nữa hung tợn nói:
- Khốn kiếp! Dù có tiên nhân thì sao? Trong thiên hạ đều là vương thổ, suất thổ chi tân mạc phi vương thần! Dù là tiên nhân cũng vẫn là nô bộc của hoàng gia ta, những nô bộc này dám đạp lên đầu hoàng gia! Mặc kệ thế nào ta phải tìm cách cho chúng bài học, dù có là tiên nhân thì sao? Ta đường đường là Thất hoàng tử điện hạ Tường Long quốc!
Tiểu thái giám bị gãy hai chân đau đến tái mặt, người ướt mồ hôi lạnh. Tiểu thái giám cảm nhận lửa giận từ Thất hoàng tử như trông thấy hy vọng báo thù.
Tiểu thái giám ngẫm nghĩ, chợt mắt sáng rực nó với Thất hoàng tử:
- Điện hạ còn nhớ Tam hoàng tử điện hạ không?
Thất hoàng tử nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói tam ca?
Thất hoàng tử nhớ đến huynh trưởng Lý Tĩnh cùng phụ cùng mẫu của mình.
Tam hoàng tử Lý Tĩnh và Thất hoàng tử giống nhau đều không được hoàng đế thích. Năm mười sáu tuổi Lý Tĩnh bị hoàng đế lão tử đưa đi tu tiên, nhưng Thất hoàng tử không tin trên đời có tiên nhân nên không cho rằng hoàng huynh cùng phụ cùng mẫu của mình thật sự đi tu tiên, đoán Lý Tĩnh bị phát phóng đi đâu đó.
Tiểu thái giám cố nén đau yếu ớt nói:
- Điện hạ còn nhớ chuyện hai năm trước Tam hoàng tử điện hạ bị đưa đi tu tiên không? Lúc đó chúng ta cho rằng tam hoàng tử điện hạ bị phát phóng đi đâu đó, chẳng qua lấy cái tên dễ nghe là tu tiên. Nhưng nếu trên đời thật sự có tiên nhân thì không chừng tam hoàng tử điện hạ đúng là đi tu tiên.
Thất hoàng tử nghe vậy cảm giác ý tưởng của tiểu thái giám và mình không mưu mà hợp, khen ngợi gật đầu nói:
- Ngươi nói tiếp đi.
Vì báo thù gãy chân, tiểu thái giám cố nén đau nói:
- Tam điện hạ thông minh lanh lợi, đã đi tu tiên thì chắc chắn có thành tựu. Nhìn hai người này và đế sư Từ Vũ tuổi không lớn, thời gian tu tiên chắc không lâu, không chừng Tam điện hạ mạnh hơn họ. Cho nên nô tài cảm thấy nếu điện hạ muốn báo thù có thể nhờ Tam điện hạ giúp, hai điện hạ dù sao là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu, Tam điện hạ làm tiên nhân nhất định sẽ giúp điện hạ!
Thất hoàng tử gật gù thấy có lý, thầm nghĩ:
- Ta đã không được phụ hoàng thích, không có khả năng kế thừa đại vị vậy thì dứt khoát làm hoàng tử hoàn khố có thù phải trả, không uổng lấy thân phận hoàng tử đến thế gian này một lần. Trên đời đã có tiên nhân vậy chắc có âm tào địa phủ, nếu có kiếp sau ai biết ta làm heo hay bò? Ta đã phạm nhiều tội nghiệt trong hoàng cung, nếu tính công đức đầu thai thì sợ là không có cơ hội làm người.
Mắt Thất hoàng tử dần tỏa sáng nhủ thầm:
- Ta và tam ca là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu, tam ca chỉ có một mình đệ đệ là ta. Hai chúng ta từ nhỏ không được phụ hoàng thích, nếu vậy tam ca chắc chắn sẽ giúp ta. Không chừng ta có thể cầu tam ca giúp ta trường sinh bất lão, hoặc cướp ngai báu hoàng đế? Xem phụ hoàng tôn kính tiên nhân như vậy chắc đám tiên nhân này có chút bản lĩnh, nếu tam ca làm tiên nhân thì có thể giúp ta trở thành hoàng đế không?
Từ khi biết trên đời có tiên nhân, đảo điên thế giới quan trong lòng Thất hoàng tử điện hạ, đầu óc của gã sống động hơn, bắt đầu suy nghĩ kiếm lợi lộc từ Tam hoàng huynh Lý Tĩnh.
Người xuất thân từ hoàng gia dù thiên tư bình thường đến đâu dục vọng luôn mãnh liệt hơn dân chúng tầm thường.
Thất hoàng tử kêu mấy thái giám đi ngang qua nâng thái giám thiếp thân của mình đi Thái Y Viện chữa chân thương, gã thì suy nghĩ cách nào liên lạc với ca ca ruột.
Trong mắt Thất hoàng tử thì huynh trưởng cùng phụ cùng mẫu là bảo đảm tương lai cho mình, gã nghiến chặt răng, thù Từ Vũ, Tần Hạo Hiên tận xương, quyết tâm trả thù hai người.
Tiên nhân thì sao? Chắc tiên nhân cũng chia mạnh yếu, không chừng huynh trưởng là tiên nhân lợi hại hơn họ.
***
Vu Tứ Hải dẫn Tần Hạo Hiên, Hình đi đến cửa lớn ngự hoa viên, từ cửa này đi vào xuyên qua ngự hoa viên đi thẳng là tới hậu cung nơi tần phi cư ngụ, quẹo phải đến tẩm cung hoàng đế, quẹo trái là Thiên Tử Điện nơi hoàng đế thượng triều.
Thái giám già Vu Tứ Hải cuối cùng to gan hỏi:
- Hai vị thượng tiên, lão nô đã mang hai vị vào hoàng cung, xin cả gan hỏi hai vị thượng tiên muốn đi đâu? Để lão nô tiếp tục dẫn đường.
Dọc đường ngắm cảnh hoàng cung, nghe thái giám già kể hấp dẫn, lại bị Thất hoàng tử làm khó dễ khiến Tần Hạo Hiên suýt quên chưa nói cho thái giám già biết muốn đi đâu.
Tần Hạo Hiên cười xin lỗi:
- Vừa đi vừa nghe công công giới thiệu hoàng cung đến mê mẩn, quên nói mục đích chuyến đi của ta, sơ sót, sơ sót, công công chớ trách.
Vu công công người già thành tinh, nghe ra trong lời nói của Tần Hạo Hiên có xin lỗi và cảm tạ. Vu công công làm việc cả đời, bị các quý nhân sai khiến làm trâu làm bò, thái giám già chưa từng được người tôn trọng. Nhưng tiên nhân đã răn dạy Thất hoàng tử điện hạ một bài học thế nhưng dùng ngữ điệu xin lỗi, cảm tạ nói chuyện với lão, làm Vu công công lại có cảm giác ‘ta là con người’.
Vu Tứ Hải bảy tuổi vào cung làm thái giám, khoảnh khắc lão mất của quý thì cái mạng này hạ tiện còn hơn heo chó, không ai xem lão như con người, càng không biết cái gì gọi là tôn nghiêm.
Tiên nhân được hoàng đế bệ hạ vô cùng tôn kính lại nói chuyện như thế với lão, giờ phút này Vu Tứ Hải cảm giác mình có chết cũng đáng giá.
Vu Tứ Hải cảm động nước mắt lưng tròng, mắt đục mông lung hơi nước, nhưng lão tiếc không nỡ ăn bao thuốc bột Tần Hạo Hiên ban cho nên mặt còn sưng bầm, trông rất buồn cười.
- Tiên nhân không cần khách khí, người nói cho lão nô muốn đi đâu lão nô mang người đi.
Vu Tứ Hải cảm giác câu này chưa đủ biểu đạt cảm kích trong lòng, bổ sung thêm:
- Có thể dẫn đường cho tiên nhân là phúc phận lão nô tu tám đời mới có.
Tần Hạo Hiên mỉm cười, hắn không hiểu cảm giác của thái giám già, nguyên tắc làm việc của hắn là người không phạm ta thì ta không phạm người, người kính trọng ta thì ta kính lại. Thái giám già lúc trước mạo phạm hắn nhưng biết sai hối cải, dẫn đường hết lòng hết dạ, giới thiệu cảnh sắc hoàng thành, tôn trọng hắn, vậy thì hắn không có lý do gì không tôn trọng lại.
Dù là người hay tiên nhân thì tôn trọng luôn là cho nhau.
Tần Hạo Hiên nói:
- Vu công công, ta muốn gặp một người, không biết Vu công công có nghe nói một tiên nhân tên Từ Vũ? Nàng là sư muội của ta, nghe nói ở trong hoàng thành.
Giọng Vu Tứ Hải cất cao tám độ:
- Đế sư?
Vu Tứ Hải ngạc nhiên nhìn Tần Hạo Hiên, Hình sau đó hiểu ra. Đế sư Từ Vũ là tiên nhân, hai vị này cũng là tiên nhân, họ quen nhau không kỳ lạ.
Vu Tứ Hải càng tôn kính hai người hơn: