Vu công công tin tưởng trên đời có tiên nhân, tin Hoàng Sơn Hải không dám lừa lão, hai thiếu niên lang trước mắt là tiên nhân trong truyền thuyết. Nhưng lão tin mà Thất hoàng tử không tin.
Thất hoàng tử chỉ là hoàng tử hoàng đế không tin, lão càng là nô tài địa vị ti tiện. Cho nên thái giám già Vu Tứ Hải câm miệng không dám nói gì thêm.
Thất hoàng tử chỉ vào Tần Hạo Hiên, nói:
- Ngươi, ngươi nói các ngươi là tiên nhân? Nghe nói tiên nhân thần thông quảng đại, có thể lên trời xuống đất. Vì chứng minh ngươi thật sự là tiên nhân hãy biến huyễn thuật cho ta xem thử.
Mắt Thất hoàng tử lộ ý cười nghiền ngẫm tỏ rõ đang trêu đùa Tần Hạo Hiên, Hình.
Mấy tháng tôi luyện trong hồng trần, trải qua vô số chém giết sống chết, lại chết mấy trăm lần trong ảo cảnh thức hải, Tần Hạo Hiên sớm thành thói quen tiên phàm khác biệt. Ở trong mắt hắn phàm nhân chính là con kiến, kiến kêu gào với hắn không lẽ hắn phải nhấc chân giẫm chết nó sao?
Trên đời phàm nhân không biết trời cao đất rộng nhiều như con kiến, đạp từng con một thì mệt cỡ nào?
Tần Hạo Hiên không hứng thú quan tâm Thất hoàng tử, Hình càng không hứng. Trong mắt ma thiên tài đến từ U Tuyền Minh Giới thì thân phận hoàng tộc của Thất hoàng tử chỉ khoác lên lớp áo màu sặc sỡ chói mắt cho gã. Đừng nói hoàng tử, dù là hoàng đế thì sao? Chỉ là con kiến to hơn chút.
Tần Hạo Hiên nói với Vu Tứ Hải quỳ dưới đất:
- Ngươi đứng lên, chúng ta đi.
Vu Tứ Hải nhìn Thất hoàng tử lại ngó hai vị tiên nhân, cuối cùng cắn răng quyết định nghe lời tiên nhân. Vu Tứ Hải dập đầu nói tiếng xin lỗi Thất hoàng tử sau đó đứng bật dậy, theo bên Tần Hạo Hiên.
Mặt Thất hoàng tử đen thui, bị Tần Hạo Hiên và Hình phớt lờ thì thôi đi, ngay cả thái giám già sống khốn khổ trong cung mà cũng dám làm lơ gã?
Thấy chủ tử biểu tình cực kỳ khó xem, tiểu thái giám thiếp thân hầu bên cạnh gã nhìn Tần Hạo Hiên, Hình chằm chằm, tức giận rít the thé:
- Hai điêu dân to gan các ngươi không nghe thấy Thất hoàng tử điện hạ nói gì sao? Đừng nói các ngươi không phải tiên nhân gì đó, dù có là tiên nhân thì trái ý Thất điện hạ tức là làm trái ý hoàng đế bệ hạ, tội như khi quân. Các ngươi biết tội khi quân là sao không? Liên luỵ cửu tộc!
Tần Hạo Hiên hờ hững nhìn tiểu thái giám la toa, thản nhiên nói:
- Ta khi quân, ngươi làm khó dễ được ta?
Bị Tần Hạo Hiên chặn họng, mặt tiểu thái giám đỏ rực:
- Ngươi . . .!
Tiểu thái giám thay biểu tình dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta đánh gãy chân của ngươi!
Nói rồi tiểu thái giám giơ phất trần muốn đánh Tần Hạo Hiên.
Đừng nói phất trần, cho tiểu thái giám một cây gậy sắt cũng không đánh bị thương Tần Hạo Hiên được. Nhưng Tần Hạo Hiên sẽ không để thái giám ô uế cáo mượn oai hùm đụng chạm vào mình. Tần Hạo Hiên lật tay tùy tiện thi triển một linh pháp Hình dạy cho hắn, Định Thiên Côn, nó cũng có chín tầng như Thái Ất Đạo Hỏa. Tần Hạo Hiên mới luyện Định Thiên Côn đến đệ nhất trọng.
Linh lực tuôn ra biến thành cây gậy dài lấp lánh ánh sáng vàng quấn quanh, ánh sáng sặc sỡ chói mắt.
Gậy dài màu vàng quét trúng chân tiểu thái giám, hai chân phát ra tiếng gãy giòn vang sau đó đứt ngang, tiểu thái giám đau đớn la hét té xuống đất.
Giọng Tần Hạo Hiên bình thản như không phải đánh gãy chân một người mà là đạp gãy chân con kiến:
- Ngươi đã thích đánh gãy chân người ta vậy thì ta đánh gãy chân của ngươi, cho ngươi biết mùi vị gãy chân là gì.
Sau khi đánh gãy chân tiểu thái giám, Tần Hạo Hiên dùng hai tay xoa nắn gậy dài màu vàng biến ra từ linh lực, cây gậy dài nhìn như cứng rắn không gì đánh gãy chợt lóe ánh sáng vàng, hóa thành vô số đốm sáng tan biến.
Nhìn Tần Hạo Hiên thi triển tiên pháp, Vu Tứ Hải trọn to mắt suýt lồi tròng, càng mừng khi biết thân phận tiên nhân của hai người thì không khó xử hai vị thượng tiên, nếu không thì bây giờ lão đã đứt tay gãy chân.
Vu Tứ Hải nhớ lại cây vàng đột nhiên xuất hiện trong tay Tần Hạo Hiên, hai tay hắn xoa nắn gậy hóa thành đốm sáng tan biến, lão càng vững tin đây là thủ đoạn của tiên nhân:
- Thủ đoạn của tiên nhân, đây là thủ đoạn của tiên nhân! Phàm nhân làm sao có thủ đoạn như vậy? Dù là cao thủ nội gia cũng không làm được!
Làm hoàng tử, Thất hoàng tử thấy cao thủ nội gia nhiều không đếm xuể. Bọn họ có thể chấn vỡ vũ khí sắt, đánh nát tường thành, nhưng không thể tay không biến ra gậy vàng, bóp nó thành đốm sáng thần kỳ. Cơ mặt Thất hoàng tử cứng nhắc.
Tim Thất hoàng tử run rẩy, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn hướng Tần Hạo Hiên:
- Thì ra tiên nhân thật sự tồn tại, tiên nhân có thật. Nếu tiên nhân tồn tại vậy trước kia phụ hoàng cho ta biết tiên nhân có thể lên trời xuống đất, giơ tay nhấc chân dời núi lấp biển, khiến trời biến sắc đất sụp đổ là thật sự? Ta đắc tội tiên nhân này có khi nào hắn giết ta không?
Tuy Thất hoàng tử là hoàng tử nhưng chỉ là một phàm nhân.
Tần Hạo Hiên hờ hững nhìn Thất hoàng tử, nhẹ giọng nói:
- Thất hoàng tử điện hạ, huyễn thuật này đủ chưa? Có muốn ta biến ra cái khác cho xem?
Tần Hạo Hiên nói năng nhỏ nhẹ, biểu tình không hờn giận nhưng ở trong mắt Thất hoàng tử thì như cọp dữ hung mãnh. Khi biết tiên nhân có thật trên đời, thủ đoạn còn lợi hại như vậy, trong lòng Thất hoàng tử tuy tức giận nhưng trước mắt không dám đắc tội Tần Hạo Hiên.
Tần Hạo Hiên không muốn so đo với hoàng tử trác táng bị làm hư, hắn nháy mắt với Vu Tứ Hải.
Vu Tứ Hải lần thứ hai đi trước dẫn đường, mang hai người vào thâm cung.