Hoàng Sơn Hải mang Tần Hạo Hiên, Hình vào một căn phòng nhỏ cạnh cửa thành Tuyên Võ Môn, hành lễ với một thái giám ngồi bên trong:
- Vu công công, ty chức Hoàng Sơn Hải bái kiến.
Vu công công đang buồn ngủ chợt mở mắt ra, con mắt đục ngầu chuyển động lạnh lùng nhìn Hoàng Sơn Hải, giọng không nam không nữ the thé nói:
- Ngươi không ở yên trong Đô Thống doanh tới tìm ta có chuyện gì? Chắc không phải lại gửi thư cho muội muội làm cung nữ của ngươi đi?
Hoàng Sơn Hải cười gượng gạo cung kính nói:
- Hai tháng trước mới gửi thư, trước mắt không dám làm phiền công công, ty chức có chuyện khác.
Vu công công cao cao tại thượng dời mắt khỏi Hoàng Sơn Hải chuyển sang nhìn Tần Hạo Hiên, Hình, hú lên:
- Ôi chao, ta biết rồi, năm trước ngươi đưa muội muội vào cung làm cung nữ, giờ đưa hai tiểu tử này đến làm thái giám?
Nghe Vu công công nói Hoàng Sơn Hải sợ đến vã mồ hôi lạnh, mở miệng muốn giải thích.
Vu công công nạt:
- To gan! Bản công công nói chuyện làm gì có chỗ cho ngươi xen lời, còn hó hé là đưa ngươi vào cung thiến!
Hoàng Sơn Hải xụ mặt, ngày thường Vu công công hay làm khó gã, thôi thì để Vu công công ăn chút đau khổ cũng tốt. Vì vậy Hoàng Sơn Hải không giải thích.
Nạt Hoàng Sơn Hải xong Vu công công nhìn Tần Hạo Hiên và Hình, đánh giá từ trên xuống dưới, tiếp tục dùng giọng vịt kêu:
- Không phải ai muốn làm thái giám cũng được, cần có gia đình trong sạch, châu phủ nha môn đưa ra chứng minh. Các ngươi thuộc nha châu phủ nào? Trước kia có hôn phối không? Có còn tân không? Muốn vào cung làm thái giám phải bôi trơn trên dưới, các ngươi có bạc không? Nếu không có bạc thì một đao cắt, Kính Sự Phòng cũng sẽ không cho ngươi thuốc cầm máu, phải bỏ tiền mới mua được.
Vu công công nói một tràng, mặt Hoàng Sơn Hải tái nhợt quay đầu đi. Tần Hạo Hiên, Hình sắc mặt bình thường.
Hình là ma của U Tuyền Minh Giới, không biết thái giám là gì, Tần Hạo Hiên thì hiểu rõ.
Tần Hạo Hiên cười thầm trong bụng:
- Xem ra ta tu tiên là đúng, nếu đổi lại trước kia thì không có cả tư cách làm thái giám. Thì ra dù làm thái giám cũng có nhiều chuyện cong nhiễu.
Hình thấy Vu công công cong ngón tay, mặt trắng không râu, không có hầu kết, lấy làm lạ hỏi:
- Này lão già, thái giám là quan gì? Chắc không phải đều giống như ngươi nam không ra nam, nữ không ra nữ, nói chuyện õng ẹo đi? Giải thích kỹ cho ta nghe.
Khuôn mặt trắng bệnh của Vu công công tím đỏ:
- To gan!
Thái giám kiêng kị nhất bị người nói mình không nam không nữ, ngón tay cong lên chỉ vào mặt Hình, mắt suýt lòi tròng, người run rẩy:
- Ngươi . . . ngươi muốn chết . . .
Tần Hạo Hiên phớt lờ thái giám tức giận, hắn nghiêng đầu đùa Hình:
- Thái giám rất thú vị, hay là ngươi thử xem?
Hình thấy mắt Tần Hạo Hiên có ý cười gian trá, càng cảnh giác hỏi:
- Ngươi nói rõ xem làm thái giám là làm gì?
Tần Hạo Hiên chỉ vào giữa hai chân Hình, tay giả làm đao cắt xuống:
- Xẹt một cái cắt cái kia của ngươi thì ngươi là thái giám.
Hình hú lên, suýt nhảy cẫng lên:
- Bà nội nó! Đó chẳng phải là tuyệt tử tuyệt tôn sao? Ngươi đi làm thái giám đi!
Tần Hạo Hiên và Hình trêu đùa như chốn không người, lời họ nói đều kích thích Vu công công.
Tuy Vu công công chỉ là thái giám không quan trọng gì, một không có địa vị hai không có núi dựa nên bị phái đến Tuyên Vỗ Môn làm thái giám truyền tin. Nhưng vì được thấy quý nhân ra vào hoàng cung, dù là đám Ngự Lâm Quân ở Tuyên Võ Môn cũng phải nể mặt Vu công công ba phần, hai tiểu tử trước mắt dám không kiêng nể gì vũ nhục lão!
Vu công công đập bàn tức giận rít lên the thé:
- Ta . . . ta muốn giết . . .!
Vu công công tức điên, uy hiếp đòi giết Tần Hạo Hiên và Hình. Nhưng Vu công công mới thốt chữ giết bị Hoàng Sơn Hải đứng một bên xem kịch che miệng, nói nhỏ vào tai:
- Công công tuyệt đối đừng nói lung tung, hai người này đều là tiên nhân, không phải công công đắc tội nổi!
Vu công công tuy là thái giám già không có địa vị nhưng dù gì hầu hạ trong hoàng cung mấy chục năm, có nghe đồn thế gian có tiên nhân, nghe nói một đám tiên nhân đến hoàng cung, có một tiên nhân tên Từ Vũ thậm chí được bái làm đế sư.
Mắt Vu công công lồi ra, biểu tình kinh khủng nhìn Hoàng Sơn Hải, run giọng hỏi:
- Bọn họ thật sự là tiên nhân?
Khuôn mặt Hoàng Sơn Hải nghiêm túc nói:
- Không lừa công công, thật sự là tiên nhân! Ta không dám lấy chuyện này ra đùa.
Vu công công nghe xong quỳ trước chân Tần Hạo Hiên, Hình, liên tục dập đầu:
- Tiên nhân thứ tội, tiên nhân thứ tội, lão nô lỡ miệng, không cố ý, lão nô lỡ miệng, tiên nhân thứ tội!
Thái giám già dập đầu xong trán đã chảy máu, lão cảm giác chưa đủ thành ý, hai tay liên tục tát vào mặt.
Vu công công kinh hoàng hoảng loạn van xin:
- Hai vị thượng tiên xin đừng so đo với hoạn quan như ta, thân thể hoạn quan dơ bẩn không đáng thượng tiên ra tay giết miễn cho bẩn tay người!
Tần Hạo Hiên lắc đầu, hắn cũng không muốn so đo với một thái giám:
- Ngươi mau đứng lên đi, mang ta vào hoàng thành thì ta không truy cứu.