Tướng quân Hoàng Sơn Hải từ xa hét lớn, thậm chí điều động nội kình chạy nhanh đến trước mặt Tần Hạo Hiên, dứt khoát quỳ xuống dập đầu xin tội cho người của mình:
- Thượng tiên tha thứ, bọn họ không biết thân phận của người, bị tặc nhân mê hoặc, có chỗ nào mạo phạm thượng tiên xin thượng tiên giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một mạng!
Tần Hạo Hiên vốn không hứng thú tạo nhiều sát nghiệt, tướng quân Đô Thống doanh Hoàng Sơn Hải đã cầu tình thì hắn thuận thế thu tay về.
Tần Hạo Hiên nói với đám binh sĩ sợ ngây người:
- Sau này không được xem mạng người như cỏ rác nữa.
Ngữ điệu của Tần Hạo Hiên bình thản không lớn tiếng nhưng đám lính như nghe sét đánh ngang tai.
Thấy Tần Hạo Hiên không định truy cứu Hoàng Sơn Hải thở phào. Những tiên nhân này siêu phàm thoát tục, dù giết hết binh sĩ có mặt, bao gồm gã cũng sẽ không ai đứng ra bênh vực họ.
Hoàng Sơn Hải quát:
- Các ngươi còn không mau xin lỗi tiên nhân!?
Đám binh sĩ sợ ngây người vội dập đầu như giã tỏi, định xin lỗi thì nghe Tần Hạo Hiên lạnh nhạt nói:
- Không cần xin lỗi, nhưng các ngươi phải nhớ, quyền lực trong tay các ngươi rất lớn, có thể dễ dàng quyết định sống chết của người. Ta hy vọng các ngươi vận dụng tốt quyền lực này, đừng xem mạng người như cỏ rác nữa, nếu không thì ta không tha cho các ngươi.
Đám lính rối rít kêu lên:
- Vâng vâng vâng!
Lòng họ kinh hoàng, thì ra trên đời này thật sự tồn tại tiên nhân.
Hoàng Sơn Hải quỳ dưới đất hơi nghiêng mặt quát mắng thuộc hạ:
- Còn không mau cút đi! Ném xác quân tào trưởng mạo phạm thượng tiên ra bãi tha ma cho chó ăn, tất cả đi xuống cho ta!
Rất nhanh đám binh sĩ chảy mồ hôi lạnh như mới từ trong nước lên chạy khỏi hiện trường.
Bọn họ là binh nhưng về bản chất chỉ là phàm nhân, đối với tiên nhân cao cao tại thượng có nỗi sợ bản năng, huống chi tiên nhân biểu hiện ra thủ đoạn khủng bố như vậy, muốn giết họ dễ như trở bàn tay.
Tin tưởng chuyện xảy ra hôm nay sẽ thành bóng ma nhiều binh sĩ suốt đời không dám quên, sau này không dám làm xằng làm bậy, tác uy tác phúc.
Nhìn đám binh sĩ chạy vắt giò lên cổ, Tần Hạo Hiên đứng tại chỗ thầm cảm thán:
- Nếu ta là người bình thường đụng phải đám binh sĩ như sói như cọp này chỉ có thể đi đường vòng, bọn họ muốn giết ta thì ngày này sang năm là ngày giỗ của ta. Nhưng vì ta là tu tiên giả, tiên phàm, tiên phàm, Nhập Hồng Trần khiến ta hoàn toàn hiểu thấu cái gì gọi là tiên phàm. Lúc trong Thái Sơ Giáo thực lực và thân phận của ta chót nhất, nhưng so với đám binh tốt phàm nhân này thì ta rất lợi hại, vì có đối lập mới biết mình lợi hại, không có đối lập mãi mãi không biết mình giỏi cỡ nào.
Cảm thán xong Tần Hạo Hiên hơi cúi đầu nhìn tướng quân Đô Thống doanh còn quỳ dưới đất, nói:
- Hoàng Sơn Hải đúng không? Ngươi đứng dậy đi, mang ta đi Tử Tiêu Hoàng Thành.
- Vâng! Vi tướng sẽ dẫn người đi hoàng thành ngay!
Tuy Hoàng Sơn Hải thắc mắc ba người Tần Hạo Hiên đi hoàng thành làm chi nhưng với thân phận của gã nào dám hỏi han. Hoàng Sơn Hải gật đầu đứng dậy ngay, tự mình dẫn ba người Tần Hạo Hiên đi Tử Tiêu Hoàng Thành.
Tần Hạo Hiên, Hình theo sau Hoàng Sơn Hải, chỉ có Lam Yên đứng yên tại chỗ.
Hình quay đầu lại ngạc nhiên hỏi Lam Yên:
- Sao vậy? Ngươi còn đứng đó?
Lam Yên cười bỡn cợt:
- Các ngươi đi đi, ta không đi. Tiểu tình nhân người ta chia tay lâu ngày gặp lại còn hơn tân hôn, ta đi qua làm gì, chọc người ghét sao?
Hình vỗ trán hiểu ra, kêu lên:
- Đúng rồi, tiểu tình nhân gặp mặt ta chạy đến làm chi? Tần Hạo Hiên khó khăn xin nghỉ mười ngày, nếu chúng ta cùng đi qua thì rất phá hỏng phong cảnh.
Biểu tình Hình khoa trương bi tráng nói với Tần Hạo Hiên:
- Huynh đệ tốt, tuy ta cũng lâu rồi không gặp Từ Vũ, nhưng vì tình nghĩa sâu đậm giữa chúng ta càng không nên quấy rầy tiểu tình nhân các ngươi gặp mặt. Vì các ngươi, ta quyết định không đi!
Tần Hạo Hiên xấu hổ đỏ mặt, nhìn biểu tình nghiêm túc của Hình chợt giật mình hiểu ra ý đồ, hắn chọc thủng:
- Ngươi đi thì đi, không đi cũng phải đi, đừng hòng rời khỏi ta, ta sẽ không cho ngươi cơ hội!
Bị Tần Hạo Hiên nhìn thấu tim gan Hình nhăn mặt, trong khoảnh khắc từ thiên đường rớt xuống địa ngục, ủ rũ như gà trống đá thua.
Tần Hạo Hiên nói với Lam Yên:
- Lam Yên cô nương lẻ loi một mình cũng không tốt, hãy đi cùng chúng ta, không sao cả.
Lam Yên chửi thầm đồ ngốc, tiểu tình nhân hai người gặp mặt, nàng là nữ nhân chạy tới làm gì? Dù là tu tiên giả nhưng Từ Vũ dù sao là nữ, Lam Yên rất hiểu bản tính của nữ hay ghen, mang theo một nữ nhân đi gặp nữ nhân khác, chỉ có đồ ngốc như Tần Hạo Hiên mới cảm thấy không có gì.
Lam Yên nhìn quanh, nói với Hoàng Sơn Hải:
- Không đi, không đi, kiên quyết không đi! Ngươi sắp xếp chỗ ở cho ta đi, ta chờ họ tại đây.
Tần Hạo Hiên vẫn ngoan cố nói:
- Thật sự không sao.
Lam Yên lại chửi thầm đồ ngốc, phớt lờ Tần Hạo Hiên. Hoàng Sơn Hải khó xử nhìn Tần Hạo Hiên lại ngó tiểu cô nãi nãi này.
Sau cùng Hoàng Sơn Hải cắn răng nói:
- Nếu người không chê thì trong Đô Thống doanh có mấy căn phòng khách sạch sẽ dùng để chiêu đãi khách quý.
Lam Yên vung tay:
- Được rồi, chỗ này đi.
Lam Yên theo binh sĩ được Hoàng Sơn Hải triệu đến đi tới phòng dành cho mình, từ xa vẫy tay:
- Tên ngốc, lo đi gặp tiểu tình nhân của ngươi đi, tỷ đi dạo trong vương đô!
Vương đô là trung tâm kinh tế chính trị văn hóa của Tường Long quốc, diện tích của nó rất lớn, bằng lãnh thổ một huyện. Tử Tiêu Hoàng Thành nằm ngay giữa vương đô chiếm một nửa diện tích vương đô.
Ngoài thành vương đô cư ngụ bình dân bách tính, thương nhân cự phú các loại vương công đại thần. Trong Tử Tiêu Hoàng Thành thì chỉ có hoàng đế, thê nữ, các hoàng tử ở lại, dù là đệ đệ của hoàng đế, thân vương điện hạ đều không có tư cách ngụ lại.
Hoàng Sơn Hải dẫn đường, ba người đi hướng Tử Tiêu Hoàng Thành.
Với thân phận tướng quân Đô Thống doanh, Thành Vệ Quân của Hoàng Sơn Hải không có đặc quyền cưỡi ngựa cưỡi xe trong vương đô. Hoàng Sơn Hải hết sức cung kính giải thích, Tần Hạo Hiên không ngại, vừa lúc ngắm phong tình thế tục vương đô ven đường.
Đường vương đô rất rộng, đủ cho năm chiếc xe ngựa chạy song song. Người đi đường nhộn nhịp, thỉnh thoảng có quan to quý nhân cưỡi xe ngựa, cỗ kiệu đi qua. Dân chúng bình thường sẽ chủ động nhường đường, có thể thấy chế độ đẳng cấp trong vương đô rõ ràng.
Cửa hàng hai bên đường vô cùng khí phái, thống nhất ngói xám tường trắng. Cửa hàng sáng sủa rộng rãi, thương nhân khách khứa ra vào đông đúc, cò kẻ mặc cả, nhân tình qua lại, nghênh đến tiễn đi, cảnh tượng náo nhiệt.
Thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi đến lợi đi, chỗ này hoàn mỹ miêu tả câu này.
Nhìn những phàm nhân này, Tần Hạo Hiên nhớ lại hồi nhỏ ước mơ lớn nhất của hắn là thủ công điêu tác phẩm bán giá tốt trong vương đô rồi về nhà hiếu kính phụ mẫu.
Trước lúc tám tuổi Tần Hạo Hiên chưa học săn thú, nhà nghèo, hắn sớm hiểu chuyện không nỡ thấy phụ mẫu lao lực vất vả. Còn nhỏ xíu hắn đã nghĩ cách kiếm tiền, thủ công điêu khắc là đường kiếm tiền sớm nhất của hắn. Nhưng sau đó Tần Hạo Hiên học săn thú, được đến rắn nhỏ hoàn toàn thay đổi cuộc đời hắn. Tần Hạo Hiên không cần thủ công điêu gỗ kiếm tiền nữa, nhưng từ một khúc gỗ cứng điêu khắc thành các hình dạng đã trở thành hứng thú và yêu thích của hắn.
Lúc nhỏ Tần Hạo Hiên muốn kiến thức vương đô phồn hoa giờ đã biết, vì biết phong cảnh tu tiên bao la rộng lớn nên hắn không chút dao động trước phồn hoa phàm tục nữa. Ánh mắt Tần Hạo Hiên hờ hững như nhìn vật ngoài thân, cảnh xa lạ, lòng không gợn sóng.
Quyết tâm đến gặp Từ Vũ, Tần Hạo Hiên đã điêu khắc một cây trâm gỗ bươm bướm làm quà. Bươm bướm trên cây trâm gỗ là tác phẩm mất công sức nhất, đặc biệt sau khi Tần Hạo Hiên tu tiên học minh văn có bước tiến dài về mặt chạm trổ.
Khóe môi Tần Hạo Hiên cong lên, tưởng tượng Từ Vũ thấy bươm bướm sống động như thật trên cây trâm gỗ tinh xảo chắc sẽ cười tươi.
Đi theo Hoàng Sơn Hải qua khoảng một nén nhang bọn họ từ xa thấy tường thành cao lớn màu đỏ thắm.
Hoàng Sơn Hải nhiệt tình giới thiệu:
- Tường thành của Tử Tiêu Hoàng Thành thấp bé hơn tường thành ngoại thành vương đô một chút nhưng cũng cao đến năm trượng. Chất liệu xây dựng là gạch xanh đốt mười năm, độ cứng không thua gì miếng thiết, phòng ngự hoàng thành tường đồng vách sắt.
Đến gần Tử Tiêu Hoàng Thành không thấy cửa hàng nhộn nhịp nữa, thay thế là các trạch viện to lớn xa hoa treo các tấm biển như Hổ Uy Tướng Quân phủ, Tả Vệ Tướng Quân phủ, Ngự Sử Đại Phu phủ. Nơi đây là tòa nhà của các vương công đại thần.
Hoàng Sơn Hải dẫn Tần Hạo Hiên, Hình đi ngang qua những phủ vương công đại thần khí phái, mắt gã lộ ra khát vọng và hâm mộ. Hoàng Sơn Hải là phàm nhân, không thoát khỏi dục vọng phàm tục tiền quyền lợi. Hoàng Sơn Hải liếc trộm Tần Hạo Hiên, Hình, thấy hai thiếu niên trông khoảng mười bảy, tám tuổi ánh mắt hờ hững không dao động, nhìn những phủ đệ hào trạch như nhà ngói tầm thường.
Hoàng Sơn Hải không biết rằng cái gọi là phủ đệ hào trạch so với kiến trúc Hoàng Đế Phong trong Thái Sơ Giáo thì như nhà của phú ông, tài liệu phong cách thô ráp, tạo hình chẳng ra gì, không chút khí chất, chỉ biết khoe khoang giàu.
Trong mắt Hoàng Sơn Hải thì thăng quan phát tài, được hoàng đế bệ hạ ban thưởng một tòa nhà gần hoàng thành là mục tiêu phấn đấu suốt đời. Nhưng trong mắt Tần Hạo Hiên thì những phủ đệ hào trạch này rất xấu, không gợi lên hứng thú nổi.
Kiến thức khác biệt, tầm mắt khác biệt, tiên phàm khác biệt.
Tiên nhân, tiên nhân là vậy đi!
Đi khoảng nửa canh giờ ba người mới đến dưới chân hoàng thành.
Tuyên Võ Môn, cửa cổng tây hoàng thành, tường đỏ ngói đen. Lâu thành cao hơn mười trượng, bên trên có vô số tiễn tháp nỗ lâu. Ngự Lâm Quân mặc áo choàng ngắn màu vàng, eo giắt tinh cương đao, đầu đội mũ cóc đứng canh gác.
Đến chỗ này Hoàng Sơn Hải nói với hai người Tần Hạo Hiên:
- Hai vị thượng tiên, mạt tướng chỉ có thể đi đến đây. Chút nữa mạt tướng sẽ dẫn tiến hai vị với một công công Đạt Sự Phòng có thể dẫn hai vị vào hoàng thành.
Tần Hạo Hiên mỉm cười ra hiệu Hoàng Sơn Hải cứ dẫn tiến:
- Tốt, đa tạ tướng quân.