Cái gọi là nói dối mười câu có chín là sự thật, câu quan trọng nhất là giả.
Chức vị của quân tào trưởng đúng là thấp, thân phận của gã không thể nào đến gần hoàng thành. Đô Thống tướng quân của Thành Vệ Quân là võ tướng tứ phẩm, có tư cách vào hoàng thành, quân tào trưởng giải thích như vậy không sai.
Tuy nhiên quân tào trưởng dẫn ba người Tần Hạo Hiên đến Đô Thống doanh không phải thật lòng muốn dẫn tiến họ cho Đô Thống tướng quân, gã đưa họ đến nơi toàn là người mình để bắt trọn ba tên thích khách.
Quân tào trưởng cười càng cẩn thận, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Hạo Hiên:
- Mời ba vị đi theo ta.
Hình nháy mắt với Tần Hạo Hiên ra hiệu có gì kỳ. Tần Hạo Hiên cười hờ hững. Hắn dám xông qua con đường có cường giả Tiên Thụ cảnh cầm phi kiếm canh giữ, chẳng lẽ không dám xông một Đô Thống doanh toàn phàm nhân? Chờ xem quân tào trưởng muốn chơi trò gì, mặc kệ thế nào hôm nay phải bắt lấy một người mang hắn đi Tử Tiêu Hoàng Thành.
Quân tào trưởng nói Đô Thống tướng quân có tư cách vào hoàng thành, vậy thì bắt lấy Đô Thống tướng quân.
Đô Thống doanh rất lớn, nhiều binh sĩ đang thao luyện. Nơi này có nhiều cao thủ võ công, cường giả nội gia, dù sao Thành Vệ Quân phụ trách an toàn cho cả vương đô, phải có nhân vật trấn được tình hình.
Đến địa bàn của mình, nhìn nhiều huynh đệ mặc khôi giáp cầm đao thương sáng chói, gã phồng lên can đảm vèo một cái chạy xa khỏi ba người Tần Hạo Hiên.
Quân tào trưởng gân cổ rống to:
- Mau bắt ba người kia lại, bọn họ muốn xông vào Tử Tiêu Hoàng Thành!
- Muốn xông vào Tử Tiêu Hoàng Thành?
Binh sĩ nơi này toàn là tinh binh hoàng gia nuôi, độ trung thành khá cao, nghe nói ba người trẻ tuổi này định xông vào Tử Tiêu Hoàng Thành thì nổi giận, các luồng đao quang chém hướng nhóm Tần Hạo Hiên. Có cung nỏ xé rách không khí mang theo tiếng rít chói tai bắn vào chỗ hiểm của ba người.
Đối mặt nhiều công kích, thân thể tu tiên giả của ba người Tần Hạo Hiên tuy sẽ không bị đao binh phàm nhân tổn thương nhưng họ không muốn bị bắn trúng.
Lam Yên lấy ra một phù lục ước chừng là Tiên Miêu cảnh thập diệp, bóp nát.
Một màn sáng vàng nhạt dâng lên bao phủ ba người, linh khí nhẹ dập dờn. Ánh sáng vàng nhạt nổi bật ba người Tần Hạo Hiên ở bên trong tựa như tiên linh.
Cương đao cương thương của đám lính mới đâm vào màn sáng vàng nhạt thì bỗng biến mất, bao gồm kình nổ có thể bắn thủng đá xanh, chúng mới chạm vào màn sáng vàng nhạt như sóng nước chợt biến mất. Màn sáng không chút dao động.
Cùng lúc đó công kích của một cao thủ nội gia đánh tới, gã rất nổi tiếng trong Thành Vệ Quân, nghe nói một chưởng có thể đập thủng miếng thép dày, nội kinh không ai địch lại, mấy chục tinh binh cường tướng không thể gần người.
Cao thủ nội gia vỗ chưởng vào màn sáng vàng nhạt, bàn tay chạm vào màn sáng cố giật ra nhưng không được. Gã phát ra nội kình như đá chìm đáy biển không gợi lên chút bọt biển.
Tần Hạo Hiên phất tay bỏ đi màn sáng, cao thủ nội gia thế này mới kinh sợ lùi ra.
Tần Hạo Hiên ngưng tụ Thái Ất Đạo Hỏa, vung tay lên, Thái Ất Đạo Hỏa đệ nhị trọng đỏ nhạt hừng hực trong lòng bàn tay hắn.
Tần Hạo Hiên ngưng tụ Thái Ất Đạo Hỏa, vung tay lên. Thái Ất Đạo Hỏa đệ nhị trọng màu đỏ nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn rồi bị ném ra ngoài chính xác hòa tan cương đao trong tay binh sĩ thành nước tép.
Cao thủ nội gia mặt tái nhợt run cầm cập, lẩm bẩm:
- Tiên . . . tiên nhân . . . là tiên nhân . . .
Một số binh sĩ rục rịch hoàn toàn ngây người. Hai nam một nữ trông khá đẹp này là tiên nhân trong truyền thuyết? Trên đời thật sự có tiên nhân?
Mặc kệ họ có tin hay không thì không ai dám ra tay nữa.
Tần Hạo Hiên đến gần một bước, mặt không biểu tình, trong lòng hắn không tức giận, lạnh lùng nhìn quân tào trưởng như con kiến:
- Lấy mạng người như cỏ rác, nếu như ta không phải tiên nhân thì lúc này đã thành vong hồn dưới đao của các ngươi.
Quân tào trưởng nhìn quen chém giết sống chết trên chiến trường, đã thấy nhiều máu và xác chết nhưng chưa gặp tiên nhân bao giờ. Nay quân tào trưởng biết mình đắc tội tiên nhân thật sự, gã sợ đến ngây người tại chỗ, run như cầy sấy.
Tần Hạo Hiên tiếp tục bảo:
- Đúng, các ngươi gánh vác trách nhiệm bảo vệ vương đô, trong tay có quyền lực rất lớn. Nhưng nếu ta là người bình thường thì đã uổng mạng trong tay các ngươi! Các ngươi tự phụ mình nắm giữ quyền lực lớn là có thể tùy ý khống chế sống chết của người khác, nhưng tiếc rằng ta nắm quyền lực càng lớn hơn các ngươi. Hôm nay các ngươi xem mạng người như cỏ rác thì phải nhận trừng phạt!
Nói rồi Tần Hạo Hiên giơ tay lên, đám phàm nhân không thấy rõ hắn làm thế nào, chỉ nghe một tiếng bộp trầm đục, đầu quân tào trưởng rơi xuống đất.
Xác chết ngã xuống đất, máu tuôn ra. Tần Hạo Hiên giết quân tào trưởng tựa như giẫm chết một con kiến.
Mặt hắn không biểu tình lạnh nhạt nói:
- Đối với các ngươi thì trừng phạt tốt nhất là cái chết, vì trước kia chắc chắn các ngươi đã làm chuyện xem mạng người như cỏ rác, ta đang giúp những mạng người vô tội báo thù.
Ánh mắt Tần Hạo Hiên hờ hững quét qua người khác.
Những binh sĩ bị Tần Hạo Hiên liếc trúng, bao gồm cao thủ nội gia cảm giác người mềm nhũn, mũi ngửi mùi chết chóc, đừng nói đánh trả, họ không có sức chạy trốn.
Bọn họ hoảng sợ phát hiện thiếu niên trông mười bảy, tám tuổi trước mắt phát ra sát khí máu me còn mãnh liệt hơn bọn họ được sàn chọn tỉ mỉ, mỗi người trong họ là lính già kinh nghiệm sa trường, gặt nhiều mạng sống quân địch. Bị ánh mắt hờ hững của Tần Hạo Hiên quét trúng đôi chân họ như mọc rễ đóng đinh dưới đất.
Tần Hạo Hiên định tiếp tục trừng phạt thì một tiếng hét dồn dập truyền đến:
- Thượng tiên! Thượng tiên lưu tình! Mạt tướng là tướng quân Đô Thống doanh Hoàng Sơn Hải đến chậm, xin thượng tiên thứ tội!