- Cũng chưa chắc, ngươi là nhược chủng, không quan trọng nên đương nhiên bị phân phối đến nơi thưa thớt phàm nhân Nhập Hồng Trần. Từ Vũ là vô thượng tử chủng, nơi Nhập Hồng Trần tất nhiên càng tốt.
Tần Hạo Hiên lườm Hình, nói theo:
- Vậy ngươi cảm thấy ta phải thế nào mới Nhập Hồng Trần càng tốt?
Hình vỗ ngực, vẻ mặt trượng nghĩa nói:
- Sao ta biết? Nhưng chờ sau này thực lực của ta cường đại sẽ giúp ngươi ăn mấy lão bất tử Thái Sơ Giáo, báo thuyết hận cho ngươi! Chúng ta là huynh đệ tốt, ngươi không cần cảm tạ ta.
Tần Hạo Hiên đạp mông Hình:
- Chuyện Thái Sơ là việc nhà, ta tự giải quyết được rồi.
Hình liếc xéo Tần Hạo Hiên, mấy ngày ở chung nó phát hiện lão Tần càng lúc càng giống người Thái Sơ, chuyện gì liên quan đến Thái Sơ là sẽ cứng đầu bướng bỉnh. Dù là việc Xích Luyện Tử thì Tần Hạo Hiên chỉ muốn tự tay thanh lý môn hộ chứ không dựa vào cách khác giải quyết.
Tần Hạo Hiên nhìn Hình chằm chằm, hỏi:
- Đến vương đô, nơi này nhiều người như vậy chắc ngươi sẽ không tùy tiện ăn thịt người đi?
Khuôn mặt Hình tức giận như mèo bị đạp đuôi, mặt đỏ rần bực bội nói:
- Ngươi nói như thế là vũ nhục ta! Những phàm nhân này vừa dơ vừa hôi, sao ta có thể ăn?
Ánh mắt Tần Hạo Hiên không tin tưởng nhìn Hình, ai kêu có tiền khoa.
Hình khó chịu giải thích:
- Tu tiên giả ở trong mắt ta là thức ăn giống heo dê, có thể nuốt vào bụng, phàm nhân là con kiến. Nhân loại các ngươi ăn heo dê có ăn con kiến không?
Ba người Tần Hạo Hiên biểu tình bình thản chậm rãi đi theo dòng người thế tục, mãi khi đến trước cửa có ba chữ to ‘cửa thành tây’.
Một binh sĩ râu quai nón mặt hung tợn cản lại ba người Tần Hạo Hiên, trường thương trong tay lóe tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi:
- Đứng lại! Lộ dẫn của các ngươi đâu?
- Lộ dẫn?
Hình và Lam Yên liếc nhau, không hiểu cái gì gọi là lộ dẫn, sau đó cùng nhìn Tần Hạo Hiên, họ không hứng thú đối thoại với những binh sĩ phàm nhân như con kiến này.
Trong đại doanh chiến trường các đại tướng thống ngự mười vạn binh đều biểu hiện khiêm cung lễ độ trước mặt đệ tử mới bình thường nhất trong Thái Sơ Giáo. Hình, Lam Yên ở trong binh doanh mấy tháng, mấy việc vặt như dọn dẹp vệ sinh, giặt quần áo có binh sĩ bình thường làm. Ở trong mắt họ đại tướng thống ngự mười vạn binh là con kiến hơi to chút, binh sĩ bình thường là kiến hôi nhỏ bé.
Bọn họ khinh thường để ý kiến to thống ngự mười vạn binh làm sao hứng thú quan tâm con kiến nhỏ giữ cửa thành?
Tần Hạo Hiên dù gì là tu tiên giả đi ra từ phàm tục, không giống Lam Yên xuất thân từ thế gia tu tiên, hay Hình đến từ U Tuyền Minh Giới.
Tần Hạo Hiên lễ độ nói:
- Vị đại ca này, chúng ta không có lộ dẫn.
Lộ dẫn là bằng chứng thông hành các châu phủ phát để chứng minh ngươi là người tốt, nếu không có lộ dẫn thì không thể vào châu thành hơi lớn chút, càng đừng nói đến vương đô cấm vệ nghiêm ngặt.
Nghe Tần Hạo Hiên nói không có lộ dẫn, mấy binh sĩ đứng gần ánh mắt trở nên cảnh giác, hung hăng trừng ba người Tần Hạo Hiên. Một người lấy ra xấp giấy lệnh truy nã dày lật nhanh xác định ba người có phải tội phạm truy nã không.
Xem xong chồng lệnh truy nã dày xác nhận ba người Tần Hạo Hiên không phải trọng phạm truy nã, binh sĩ này không kiên nhẫn quát mắng:
- Không có lộ dẫn thì đến xem náo nhiệt làm gì, biến mau!
Binh sĩ có thể gác ở bốn cửa cổng vương đô đều là tinh anh trong đội, bọn họ không cần khách sáo với ba người ăn mặc bình thường.
Tần Hạo Hiên không giận, dù gì hắn có tâm cảnh tu tiên giả, mấy binh sĩ chỉ làm việc theo chức trách, nói năng hơi khó nghe nhưng không đến mức chọc giận hắn.
Tần Hạo Hiên vừa nói vừa đưa ra ngọc trụy khắc hai chữ Thái Sơ đeo trên cổ:
- Ta không có lộ dẫn nha môn châu huyện phát nhưng có bằng chứng tiên nhân, không biết có thể đi vào không?
Binh sĩ liếc ngọc trụy một cái, nhếch mép cười khẩy nói:
- Không có lộ dẫn thì đừng mơ vào thành, lại còn bằng chứng tiên nhân, dù tiên nhân đến cũng không vào được!
Trong Tường Long quốc quan văn phải là tri phủ ngũ phẩm trở lên, võ tướng phải từ thiên tướng ngũ phẩm trở lên mới có tư cách biết đến tu tiên giả. Quan viên huyện lệnh đa số không biết gì về tu tiên giả, càng đừng nói những quân sĩ bình thường này, họ không biết tín vật của Thái Sơ Giáo mới là bình thường. Dù sao Thái Sơ Giáo cao cao tại thượng, đám lính bình thường làm sao biết.
Thấy Tần Hạo Hiên không chịu đi, binh sĩ rút cương đao treo bên hông ra, mặt dữ tợn đầy sát khí chỉ vào Tần Hạo Hiên:
- Còn không mau cút đi?
Dựa theo vương đô cấm pháp nếu gây sự trong này có thể chém trước báo sau, huống chi cửa thành là nơi dòng người ra vào nhiều, rồng cá hỗn tạp. Binh sĩ nếu giết ba người Tần Hạo Hiên chỉ cần báo lên có giặc cướp gây sự là nhẹ nhàng xóa bỏ tội. Giết người không phạm pháp là ỷ lại lớn nhất của đám lính cấm vệ vương đô.
Tần Hạo Hiên hơi cau mày, xem bộ dạng của mấy binh sĩ hiển nhiên không muốn cho hắn vào. Binh sĩ này rút đao, mấy trăm binh sĩ Cấm Vệ Doanh trước cửa thành cùng rút đao sẵn sàng đón quân địch, cung tiễn thủ giương cung lắp tên chuẩn bị tùy thời đánh chết Tần Hạo Hiên.
Nếu là người bình thường sẽ bị trận thế này hù chạy, nhưng Tần Hạo Hiên sốt ruột muốn gặp Từ Vũ, khó khăn xin nghỉ mười ngày hắn không muốn lãng phí thời gian với đám binh sĩ này.
Hình đứng sau lưng lạnh lùng nói:
- Những kẻ không biết sống chết này lão Tần đừng khách khí làm gì!