- Đúng rồi, phải đa tạ lão tổ!
Tán tu ở đây thực lực mạnh hơn tán tu canh giữ lối ra vào pháp trận, công phu nịnh nọt cũng cao hơn một bậc. Nhưng Vân Hạc Sơn Nhân được tung hê thì tức xì khói: Nếu lão tử một ánh mắt có thể lườm chết người thì đã trừng chết cái đám vã mặt người ta mà không tự biết như các ngươi! Nếu không tại Tần Hạo Hiên thì lão tử đã không thê thảm đến mức này, còn phải thấp cổ bé họng tìm Tôn Dược Vương xin dược.
Vân Hạc Sơn Nhân cố nén xúc động giết người, phất tay áo rời đi.
Vân Hạc Sơn Nhân nghiến răng suýt bể hàm:
- Tần Hạo Hiên, không làm thịt ngươi thì lão tử còn mặt mũi nào sống sót?
Những tán tu không biết sống chết không hay biết mình mới đi qua trước Quỷ Môn Quan. Nếu không phải Vân Hạc Sơn Nhân sĩ diện thì đám người thi nhau tâng bốc đã bị đập chết.
Nhìn mặt Vân Hạc Sơn Nhân hờn giận phất tay áo bỏ đi bọn họ còn tưởng nịnh chưa đã ghiền, gân cổ hô to:
- Vui vẻ đưa tiễn lão tổ, lão tổ đi từ từ, cầu chúc lão tổ kỳ khai đắc thắng, một ánh mắt trừng chết Tần Hạo Hiên!
Bên tai nghe tiếng ton hót không dứt, may mắn doanh trướng của Tôn Dược Vương rất gần, Vân Hạc Sơn Nhân sải bước nhanh chóng đến nơi chứ không thì thật sự sẽ vòng về đập chết hết cả đám.
Trận doanh tán tu Thất Trượng Uyên vô cùng náo nhiệt, Tần Hạo Hiên như mây đen bao phủ trên đầu đã tan biến trong lòng họ.
Còn ở Vô Danh Phong Thái Sơ Giáo. Toàn Cơ Tử tiễn Tần Hạo Hiên đi, đả tọa một ngày cũng nhớ đến hắn.
Toàn Cơ Tử khẽ thở dài:
- Thi triển cấm thuật hai lần mới lấy được đạo thống tổ tiên thứ nhất, cứ tiếp tục thế này sợ là không lấy được hết đạo thống tổ tiên mà ta đã chết.
Toàn Cơ Tử thầm buồn rầu, lão cảm giác tình trạng thân thể ngày càng sa sút, nghĩ đến tương lai của Tự Nhiên Đường càng buồn hơn.
Toàn Cơ Tử bưng lên tách trà Tần Hạo Hiên pha cho trước lúc đi, tuy nước trà đã lạnh lẽo nhưng mở nắp ra có mùi thơm ngát bay vào mũi. Mùi thơm còn hơn huân hương chưởng giáo dùng, hít một hơi tinh thần phơi phới, khí huyết trì trệ cũng thông suốt chút.
Mắt Toàn Cơ Tử sáng rực, nhìn nước trà thơm mát không có gì khác lạ, nhớ lúc Tần Hạo Hiên gần đi nói:
- Xin sư tôn nhất định phải uống trà này!
Toàn Cơ Tử chợt nghĩ hay trong nước trà có gì lạ?
Toàn Cơ Tử nhấp một ngụm nhỏ, một luồng mát lạnh chảy xuống bụng, cả người thoải mái.
- Đây là thứ gì? Sao có tác dụng thần kỳ như vậy? Hình . . . hình như có hiệu quả diên thọ!
Toàn Cơ Tử nội thị xem xét, phát hiện tiên miêu hơi héo úa và có xu hướng càng kém giờ phát ra sức sống dạt dào.
Hốc mắt Toàn Cơ Tử ẩm ướt:
- Tiểu tử Tần Hạo Hiên này . . .
***
Lý Tĩnh ném tách trà xuống đất vỡ tan, tức giận đến hai tay run run, lạnh lùng nhìn mấy thuộc hạ đứng trước mắt:
- Tiểu tử Tần Hạo Hiên này!
Từ xưa đến nay chưa từng có ai! Từ lúc trở thành tử chủng chưa từng có ai dám làm như vậy với ta!
Lý Tĩnh thở hồng hộc, nếu sớm biết ngày nay chịu nhục nhã thế này thì lúc còn ở Thái Sơ Giáo, khi phái người vào phòng tạm giam đánh chết Tần Hạo Hiên chắc chắn gã sẽ đặt cược thật nặng giết hắn từ trong trứng nước!
Sáng sớm hôm sau, sắc trời tờ mờ sáng, Tần Hạo Hiên ngủ một giấc ngon lành kích động bò dậy, mang theo Hình, Lam Yên từ biệt Diệp Nhất Minh xuất phát đi vương đô.
Tốc độ Vạn Lý Phù rất nhanh nhưng Tần Hạo Hiên không thể gặp ai cũng khoe nó ra, thứ như Vạn Lý Phù là vũ khí bí mật, không thể làm ai ai cũng biết.
Ba người chọn ngựa chạy nhanh trong quân, cưỡi trên lưng ngựa đi hướng vương đô.
Hai đồ đệ của Xích Luyện Tử, Tập Mục Nguyên và Lệnh Hồ Cương lạnh lùng nhìn ba người Tần Hạo Hiên lên ngựa rời đi.
Lệnh Hồ Cương khó hiểu hỏi:
- Sư huynh, nhóm Tần Hạo Hiên lại đi ra ngoài, hôm nay cưỡi ngựa đi, không lẽ chúng định cưỡi ngựa đi giết người? Chúng ta có nên đi theo ra không?
Tập Mục Nguyên lắc đầu nói:
- Tần Hạo Hiên ở chỗ này đang rất nổi tiếng, đừng nhìn những trưởng lão này ngày thường không quan tâm chuyện gì nhưng nay chiến sự căng thẳng, Tần Hạo Hiên là bảo bối trong mắt họ. Lỡ đụng vào bảo bối này bị họ nhìn ra có vấn đề thì khó chối đẩy.
Lệnh Hồ Cương thở dài bực tức nói:
- Khốn nạn thật, bắt một nhược chủng mà rắc rối quá!
Tập Mục Nguyên nheo mắt nói, khe mắt hẹp dài bắn ra tia sáng:
- Đừng coi thường nhược chủng này, hắn không phải nhược chủng bình thường, ngày hôm qua hắn giết ba mươi tán tu quân địch. Ba mươi người, dù là ta cũng không dễ làm được chiến tích huy hoàng như vậy, Tần Hạo Hiên không đơn giản.
Tập Mục Nguyên bổ sung thêm:
- Có lẽ không bao lâu nữa chúng ta không đánh lại Tần Hạo Hiên. Vội vàng hành động sẽ để lại dấu vết, bị môn phái truy ra rất rắc rối, phải tìm cơ hội thích hợp chặn Tần Hạo Hiên giữa đường.
Tập Mục Nguyên than dài, bọn họ cần một thời cơ.