Cảm giác mặt Vân Hạc Sơn Nhân càng lạnh, đám tán tu vội ngậm miệng, trong lòng càng tôn sùng hơn:
- Vân Hạc lão tổ không uổng là cường giả thật sự có phi kiếm, không giận mà uy, khí thế trên người loạn mà không ngưng, cảm giác huyết khí tiết ra ngoài, chẳng lẽ lão tổ bị thương chưa lành, tinh huyết đọng bên trong? Không thể nào, Vân Hạc Sơn Nhân là đại năng giả có phi kiếm, ai bị thương lão tổ được? Chắc vì luyện công pháp mới nào đó mới vậy, nghe nói có một số ma công dẫn đến huyết khí nội tiết, thật ra là biểu hiện tu vi đến cảnh giới rất cao. Ài, chỉ riêng khí thế của Vân Hạc lão tổ đủ làm chúng ta nghiền ngẫm thật lâu.
Nếu Vân Hạc Sơn Nhân biết suy nghĩ trong đầu đám người này sẽ một chưởng đập chết hết. Luyện công pháp mới cái đầu ngươi, lão tử hơi thở loạn mà không ngưng, hình như huyết khí nội tiết là vì bị thương nặng chưa lành. Tuy mặt ngoài không có vết thương nhưng tinh huyết trong người xói mòn.
Một tán tu mắt sáng rực vội đáp:
- Dược Vương tiền bối ở chỗ đó, lão nhân gia ở hậu doanh đả tọa. Mời Vân Hạc lão tổ đi theo ta.
Tán tu hướng dẫn Vân Hạc Sơn Nhân đi tìm Tôn Dược Vương.
Đang lúc mở họp trong lều trung quân, đám tán tu bàn bạc làm sao mai phục giết Tần Hạo Hiên thì nghe Vân Hạc Sơn Nhân ở đằng trước la lớn, ai nấy mặt ửng đỏ rất kích động.
Bọn họ không biết Vân Hạc Sơn Nhân đang đi ngang qua lều trung quân.
- Vân Hạc lão tổ, đó là cường giả thật sự có phi kiếm! Tu vi Tiên Thụ cảnh! Nghe nói so với những trưởng lão Thái Sơ Giáo cầm phi kiếm không kém là bao!
- Vân Hạc lão tổ mà trợ trận thì chúng ta sắp đến lúc phản công đại bản doanh Thái Sơ Giáo, dù Thái Sơ Giáo phái trưởng lão phi kiếm đến cũng không cần sợ!
- Đúng vậy! Mấy tháng nay mỗi ngày lo lắng không biết hôm nào Thái Sơ Giáo phái trưởng lão phi kiếm đến tiêu diệt chúng ta, sợ lúc tu luyện hoặc đang ngủ bỗng bay tới thanh phi kiếm cắt đầu lão tử. Giờ Vân Hạc lão tổ đến, có thể kê cao gối ngủ rồi!
- Ha ha ha! Có Vân Hạc lão tổ ở, mấy trưởng lão Thái Sơ Giáo không đáng lo, càng đừng nói đến tiểu tử Tần Hạo Hiên, hắn một ngày giết ba mươi người của chúng ta thì sao? Vân Hạc lão tổ chém một nhát phi kiếm là tên khốn kiếp Tần Hạo Hiên chết một ngàn, vạn lần.
Vân Hạc Sơn Nhân đi ngang qua doanh trướng thính tai nghe ba chữ Tần Hạo Hiên.
Tần Hạo Hiên là người Vân Hạc Sơn Nhân nằm mơ cũng nghiến răng ken két ước gì giết đã tay. Vân Hạc Sơn Nhân vốn định tìm Tôn Dược Vương lấy dược liệu, luyện chế xong uống vào, thân thể phục hồi rồi phát động sức ảnh hưởng của mình trong tán tu, khiến bọn họ giúp đỡ tìm Tần Hạo Hiên.
Giờ bỏ giai đoạn tìm người, nghe đám tán tu nói thì tên khốn Tần Hạo Hiên ở chiến trường Thất Trượng Uyên, đang trong trận doanh Thái Sơ Giáo, làm ra chiến tích huy hoàng một ngày giết ba mươi tán tu.
Vân Hạc Sơn Nhân thầm hận:
- Tiểu tử đó ranh ma gian xảo có nhiều thủ đoạn, một ngày giết ba mươi tán tu không có gì lạ. Nhưng đã bị ta phát hiện tung tích của ngươi, dù ngươi lợi hại hơn nữa thì sao? Ngươi còn có lá bài giữ mạng nào?
Vân Hạc Sơn Nhân bị thù hận che mờ mắt, nhớ đến Càn Khôn Phù bị mất, nhớ gia tài cả đời của mình.
Vân Hạc Sơn Nhân bỏ chuyện tìm Tôn Dược Vương, chạy vào lều trung quân đang ồn ào họp, hỏi thẳng:
- Tần Hạo Hiên ở chỗ nào?
Tán tu Giang La Phong Tiên Miêu cảnh tứ thập diệp từng gặp Vân Hạc Sơn Nhân một lần nhận ra ngay, vội quỳ xuống đất hành lễ lớn:
- Người là . . . Vân Hạc lão tổ?
Bàn về thực lực cảnh giới thì Vân Hạc Sơn Nhân ngang ngửa đám tán tu Tiên Thụ cảnh Tôn Dược Vương, Giang La Phong ở trước mặt những cường giả Tiên Thụ cảnh đó chỉ vái dài chứ không quỳ xuống đất. Nhưng Vân Hạc Sơn Nhân là tán tu Tiên Thụ cảnh có cơ duyên lớn, sở hữu phi kiếm thật sự.
Có và không có phi kiếm tạo ra sức chiến đấu cách biệt không thể đo lường. Không ai cho rằng Giang La Phong hành lễ hướng Vân Hạc Sơn Nhân, xưng hô lão tổ có gì không đúng, bọn họ cũng quỳ rạp dưới đất.
Thế giới của tán tu vĩnh viễn tôn sùng cường giả mạnh nhất.
Vân Hạc Sơn Nhân là cường giả có phi kiếm.
Vân Hạc Sơn Nhân không hứng thú nhận mấy lễ lạy tục này, phủi tay rồi nói:
- Nói cho ta tư liệu tỉ mỉ về mặt mũi, thực lực cảnh giới của Tần Hạo Hiên.
Vân Hạc Sơn Nhân đi tới cái ghế lúc trước Giang La Phong ngồi, lạnh lùng nhìn tán tu quỳ đầy đất.
Giang La Phong kể vanh vách tư liệu về Tần Hạo Hiên mà họ biết được, khóe mắt liếc trộm Vân Hạc Sơn Nhân, lòng thầm ngạc nhiên:
- Vì sao lão tổ có hứng thú với một đệ tử Thái Sơ Giáo? Tần Hạo Hiên ghê gớm đến mấy cũng chỉ là tu tiên giả Tiên Miêu cảnh thập diệp, làm sao lọt vào pháp nhãn của lão tổ được? Nhìn mặt lão tổ lạnh như băng, mắt chứa sát khí, có vẻ quan hệ giữa hai người không đơn giản.
Giang La Phong kể xong tư liệu của Tần Hạo Hiên thì khép miệng lại.
Vân Hạc Sơn Nhân nghe xong hơi tò mò về Tần Hạo Hiên:
- Nghe thì đây là một nhân tài, đáng tiếc hắn phải chết.
Tính mối thù Tần Hạo Hiên giết mấy đồ đệ của Vân Hạc Sơn Nhân hay chuyện hắn đánh lén, cướp đi tu tiên giả dị chủng, nhặt Càn Khôn Phù của lão, chuyện nào cũng đủ làm hắn chết một trăm lần.
Vân Hạc Sơn Nhân quyết định ngay:
- Ngày mai bổn tọa tự mình cắm điểm đánh chết tiểu tử này, các ngươi không cần bận tâm.
Đám tán tu Giang La Phong mừng rỡ, trong lòng nổi lên nghi ngờ:
- Tần Hạo Hiên có gì đáng để lão tổ tự mình ra tay?
Tuy thắc mắc nhưng bọn họ không quên nịnh hót, mặc dù đám tán tu thật sự vui mừng chứ không phải giả vờ:
- Lão tổ ra tay thì Tần Hạo Hiên chết chắc!
- Tần Hạo Hiên lợi hại đến đâu cũng không đỡ nổi một kích phi kiếm của lão tổ!
- Đồ ngốc, lão tổ giết một đệ tử Tiên Miêu cảnh thập diệp còn cần sử dụng phi kiếm sao? Một ánh mắt đủ giết hắn.
- Thì đấy, với khí thế của lão tổ, trừng hắn một cái là vạn kiếp bất phục, máu của hắn làm bẩn tiên kiếm của lão tổ.