- Huynh đệ tốt, huynh đệ làm hành động nhỏ nhen như vậy là rất vũ nhục tình bằng hữu vĩ đại của chúng ta, ngươi không cảm thấy vậy sao? Ngươi cũng thấy đấy, ngươi kêu ta không ăn tán tu, ta làm được. Nhưng ngươi không thể nào không cho ta linh thạch đi? Giết họ có một nửa công lao là của ta, vậy chiến lợi phẩm cũng nên chia cho ta một nửa. Nếu ngươi muốn độc chiếm rất có thể sẽ tổn thương đến tình bằng hữu chân thành tha thiết của ta!
Tần Hạo Hiên hờ hững liếc Hình một cái, động tác thu gom chiến lợi phẩm càng mau.
Tần Hạo Hiên không kiềm được một lần nữa nghiêm nghị nhắc nhở:
- Hành động của ngươi đã tổn thương tình bằng hữu chân thành tha thiết của ta!
Tần Hạo Hiên thu dọn xong chiến lợi phẩm nhìn trái nhìn phải, ánh mắt như xuyên qua tầng mây thấy mặt trời đằng sau, giọng chắc chắn nói:
- Thời tiết hôm nay thật tốt, vạn dặm không mây, mặt trời sáng treo cao.
Hình xé rách ngụy trang nho nhã lễ độ chửi ầm lên:
- Mợ nó! Ngươi thật vô sỉ! Ngươi . . . trên người của ngươi có hai, ba mươi vạn viên linh thạch, thấy có chút linh thạch cũng bất chấp thân phận độc chiếm là sao? Giống như phú ông giàu có đi giành đồ với ăn xin, thật là . . . thật là mặt dày!
Tần Hạo Hiên có thuộc tính thần giữ của bị chỉ trích cũng thấy xấu hổ, móc ra nắm lớn linh thạch từ trong túi hai tay nâng tới trước mặt Hình:
- Hình đại gia, mời dùng từ từ.
Thấy mấy viên hạ tam phẩm linh thạch sáng lấp lánh giữa không trung, Hình như chó thấy khúc xương thịt, nó nhảy nhẹ lên chộp trọn mấy viên linh thạch vào tay sau đó nhét ngay vào miệng, nhai rôm rốp.
Tần Hạo Hiên phản kích:
- Những linh thạch này là cướp từ ăn xin vậy mà ngươi cũng cướp ăn, ngươi còn không cần mặt hơn ta.
Hình sửng sốt sau đó mặt lì la ó:
- Không cần mặt? Ngươi thấy ta muốn mặt bao giờ? Bản ma thiên tài không phải nhân loại, tại sao phải dùng đạo đức của nhân loại đáng thương các ngươi trói buộc bản ma thiên tài? Ta . . . ta không cần mặt rồi sao?
Cãi cọ mấy câu rồi hai người lại lên đường, tiếp tục nghênh ngang sưu tầm.
Ba tán tu giấu trong bóng tối thấy Tần Hạo Hiên và Hình nghênh ngang đi thì mắt sáng rỡ, lòng mừng thầm lại có dê béo làm thịt.
Chiến tranh kéo dài đến bây giờ cái loại ngốc nghếch tự đại kiểu này đã chết sạch, dù sao ngoài người có người, ngoài trời có trời, tu tiên giả Tiên Miêu cảnh tam thập diệp cũng không dám nghênh ngang đi ra cho người ta giết.
Không lẽ hai đồ ngốc này là mới đến? Nếu không thì sao sống đến bây giờ được?
Ba tán tu chờ Tần Hạo Hiên, Hình đi vào vòng phục kích đã gài sẵn, lập tức đánh ra sát chiêu mạnh nhất của mình. Trong ba người có hai người nhằm vào Tần Hạo Hiên, một người chọn Hình trông như mặt trắng nhỏ.
Tần Hạo Hiên cười lạnh, từ khi thần thức của hắn biến mạnh thì mức độ cảm ứng cũng mạnh hơn nhiều. Ba tán tu tuy giấu rất kín nhưng sớm bị hắn cảm giác được.
Khi hai con phù thú tấn công Tần Hạo Hiên, hắn lập tức giải phóng cho hai lệ quỷ phong ấn trong cánh tay trái và phải. Lệ quỷ xuất hiện, hai tiếng bôm bốp, hai con phù thú bị chụp nát bấy.
Con phù thú tấn công mặt trắng nhỏ Hình là thê thảm nhất. Hình thực lực tăng vọt tay không bẻ gãy cổ phù thú.
Giết phù thú xong không đợi Tần Hạo Hiên ra lệnh Hình rất biết điều xông lên. Ba tán tu ở trước mặt Hình như sói như cọp tựa như dê núi run lẩy bẩy bị đập chết.
Tần Hạo Hiên tháo xuống ba cái huy chương, cướp sạch tiền tài trên người họ rồi rời đi.
Hình lưu luyến nhìn ba cái xác tán tu, nếu Tần Hạo Hiên không có mặt thì ba tán tu đã là thức ăn trong bụng nó.
Hình thầm thở dài thườn thượt:
- Tiếc ơi là tiếc.
Tần Hạo Hiên lạnh nhạt nhìn chằm chằm làm Hình không cam lòng bước nhanh đuổi theo, hô to:
- Huynh đệ tốt, huynh đệ tốt, chia cho ta chút linh thạch đi!
Tần Hạo Hiên ném mấy viên hạ tam phẩm linh thạch chui tọt vào miệng Hình, chặn lại cái miệng lải nhải không dứt.
Cả hai như ruồi không đầu đi dạo trên chiến trường, giết vài tán tu núp trong bóng tối, rốt cuộc đụng phải một tán tu thực lực mạnh mẽ.
Quan sát qua Thiên Mục Phù thì tán tu này có thực lực tán tu nhị thập thất diệp. Gã và Tần Hạo Hiên, Hình đường hẹp gặp nhau. Trong lùm cây gần đó có hai đệ tử Thái Sơ Giáo núp quan sát toàn quá trình.
Khi thấy hai bên chạm mặt nhau, hai đệ tử Thái Sơ Giáo nhận ra thân phận của Tần Hạo Hiên, Hình thầm thở dài. Thái Sơ Giáo lại sẽ mất hai đệ tử, đó là cường giả Tiên Miêu cảnh nhị thập thất diệp, ở trong mắt hai đệ tử dù Tần Hạo Hiên, Hoa Lao có sức chiến đấu mạnh đến đâu nhưng dù gì thực lực cảnh giới thấp, không thể đánh lại tán tu này. Họ tưởng Tần Hạo Hiên, Hình sẽ chạy trốn nhưng thấy hai người không chạy mà xông lên.
Chiến đấu tiếp theo làm hai đệ tử xoe tròn mắt.
Tần Hạo Hiên vì sớm gặp Từ Vũ, một lòng muốn nhanh chóng giết đủ ba mươi tán tu nên vừa lên đã thi triển sát chiêu mạnh nhất của mình: Thần thức công kích.
Thần thức ngưng tụ thành mũi tên màu vàng bắn trúng thần hồn của tán tu. Nếu là trước kia, thần thức công kích của Tần Hạo Hiên sẽ chỉ làm tán tu hơi ngây người. Bây giờ thần thức của hắn mạnh hơn nhiều, thần thức công kích trực tiếp đánh tán tu tái mặt ngây ra như phỗng, đầu óc trống rỗng.
Tần Hạo Hiên xông lên, hai lệ quỷ phong ấn trong hai cánh tay hiện ra. Lệ quỷ đâm trường thương vào người tán tu, nắm đấm của Tần Hạo Hiên cũng đánh trúng đầu gã, Hình đấm vào phần trái tim.
Chỉ khoảnh khắc thần thức bị công kích, đầu óc trống rỗng giây lát, tán tu đáng thương không thể dùng linh lực hộ thể, người thêm hai lỗ thủng, đầu nát, ngực thủng lỗ máu.
Tần Hạo Hiên thu về lệ quỷ, nhặt huy chương, vơ vét của cải trên người tán tu sau đó rời đi.
Chiến đấu nghiền áp tuyệt đối, thắng lợi không thể nghi ngờ.
Hai đệ tử Thái Sơ Giáo núp trong bóng tối xoe tròn mắt nhìn. Họ từng thấy Lý Tĩnh giết người, tuy thường thắng áp đảo nhưng nếu đụng phải tán tu Tiên Miêu cảnh nhị thập thất diệp thì dù thắng vẫn phải khổ chiến một phen, rất có thể sẽ đánh thua.
Hai người bị sát khí đậm đặc trên người Tần Hạo Hiên làm hết hồn. Mọi người đi ra vì giết người giành công huân, nhưng sát khí từ người hắn đậm đến mức như có mấy chữ khắc trên mặt: Lão tử là đồ tể, lão tử đến giết người!