Tần Hạo Hiên vô cùng chân thành trả lời:
- Lâu rồi không gặp Từ Vũ sư muội, đệ tử muốn đi thăm nàng.
Tây Môn Thắng nhìn hướng Hình:
- Còn ngươi?
Hình cảm nhận ánh mắt như đao của Tây Môn Thắng, cảm giác như có mũi nhọn đâm vào lưng, trong lòng rất bực bội ngoài mặt cung kính nói:
- Đệ tử muốn đi theo Tần sư huynh.
Hình nói lý do xin phép vì muốn đi theo Tần Hạo Hiên nhưng trong lòng trăm phần trăm không mong rời khỏi, ngược lại hy vọng Tây Môn Thắng chỉ cho một mình hắn nghỉ, vậy thì nó có thể ở lại trên chiến trường không kiêng nể gì ăn tán tu.
Tần Hạo Hiên biết rõ trong bụng Hình nghĩ gì nên cố ý mang nó đến xin phép, không mang nó bên cạnh từng phút từng giây thì hắn không yên tâm được.
Tây Môn Thắng thấy ngựa ô Hoa Lao cũng muốn xin phép với lý do đi theo Tần Hạo Hiên thì khó chịu đến tột đỉnh, chém đinh chặt sắt từ chối:
- Không được! Đệ tử khác thể nghiệm trong hồng trần, ngươi đã ít hơn người ta một tháng, không thể xin phép nữa!
Ngoài miệng Tây Môn Thắng cứng rắn trong lòng bất đắc dĩ thầm nhủ:
- Nếu không phải thiếu người thì ngươi thích đi đâu cứ đi, ai thèm quan tâm nhiều vậy. Nhưng ta dù gì là phó đường chủ đứng đầu, không thể buông mặt mũi cầu một đệ tử nhược chủng đi?
Tần Hạo Hiên không tiện không kiêu nói:
- Theo quy định của môn phái thì đệ tử giết đủ nhiều tán tu đã đến tiêu chuẩn xin phép, hơn nữa trong thời gian này Hoa Lao sư đệ lập công cũng đủ tiêu chuẩn, xin Tây Môn đường chủ phê chuẩn.
Tần Hạo Hiên đã dọn ra quy định của môn phái thì Tây Môn Thắng không thể từ chối nữa, dù sao chiến công của hắn đúng là đến tiêu chuẩn xin phép, có muốn không cho duyệt cũng không nói được.
Tây Môn Thắng dù gì tu tiên trăm năm, lăn lộn đến phó đường chủ đã là cáo già.
Tây Môn Thắng đảo tròng mắt nghĩ ra một cách, nói:
- Ngươi so với đệ tử khác ít đi một tháng trong hồng trần, một tháng này Hoa Lao và bằng hữu của ngươi giết tán tu tuy đều tính công lao trên đầu ngươi nhưng dù sao không phải ngươi tự tay giết. Vậy đi, một tháng ngươi vắng mặt tính một ngày là một đầu người, khi nào ngươi giết đủ ba mươi tán tu thì ta phê cho ngươi nghỉ mười ngày.
Nói xong mặt già đỏ ửng, Tây Môn Thắng bất đắc dĩ thầm nghĩ:
- Nếu không phải thiếu người thì ta sẽ không đánh bạc mặt già làm khó dễ ngươi.
Tần Hạo Hiên sớm biết lần này xin phép sẽ không đơn giản như vậy, trên đường đến đây hắn nghe Hình nói biết tình hình Thái Sơ Giáo trên chiến trường khá căng thẳng, môn phái không đưa tiếp viện mới đến, các đệ tử đánh vất vả, thương vong tăng nhiều so với lúc trước, chắc chắn Tây Môn Thắng sẽ không cho hắn nhẹ nhàng rời đi.
Dù vậy Tần Hạo Hiên vẫn hơi khó chịu bị Tây Môn Thắng làm khó dễ, có điều gã dù gì là người phụ trách chỗ này, hắn không được phê chuẩn mà rời đi là để lại điểm yếu cho những người muốn đối phó mình. Nếu có người lấy điều này làm cái cớ đòi khai trừ Tần Hạo Hiên khỏi môn phái thì thật là người thương mình đau người ghét mình sướng.
Vì vậy Tần Hạo Hiên cố nén bất mãn nói:
- Đường chủ miệng vàng lời ngọc, đệ tử đi làm ngay.
Trong ánh mắt lạnh nhạt của Tây Môn Thắng nhìn chăm chú Tần Hạo Hiên ung dung hành lễ, xoay người ra doanh trướng.
Tây Môn Thắng lẩm bẩm:
- Ài, lần này mới thật nhẹ nhõm. Lý Tĩnh sức chiến đấu và thực lực tăng cao thì cũng phải mất bảy ngày mới gom đủ ba mươi tán tu, Tần Hạo Hiên là nhược chủng, sức chiến đấu mạnh đến đâu cũng cần thời gian mới làm xong đi? Chờ mười ngày sau tìm đại cái cớ khác nữa, tóm lại tìm cách giữ ngươi lại, không cho ngươi xin phép thành công. Nếu ngươi đi thì chiến trường này phải làm sao? Không phải cố ý làm khó dễ ngươi, ta cũng chịu áp lực rất lớn!
Tây Môn Thắng nhớ lại thái độ kiên quyết của Tần Hạo Hiên, hắn thậm chí lấy quy định môn phái ra đè gã, trong lòng càng bất đắc dĩ hơn. Lăn lộn đến trình độ làm khó dễ một đệ tử nhược chủng, thật khiến người không biết nên nói cái gì.
Tần Hạo Hiên đi ra doanh trướng của Tây Môn Thắng, dẫn Hình đi thẳng đến lối ra pháp trận.
Mấy đệ tử Thái Sơ Giáo đi ngang qua dạt sang bên né tránh, cảnh giác mà khó hiểu nhìn Tần Hạo Hiên. Bọn họ không rõ nhân vật phong vân nơi này hôm nay bị gì, vì sao đằng đằng sát khí?
Chờ Tần Hạo Hiên đi xa bọn họ nhỏ giọng xì xầm.
- Hôm nay Tần Hạo Hiên làm sao vậy? Sát khí hơi nặng.
- Nhìn bộ mặt âm trầm của hắn khiến ta run quá, bình thường hắn hiền hòa mà sao hôm nay sát khí nặng dữ.
- Hay ai chọc hắn?
- Hình như hắn ra ngoài giết tán tu, hôm nay tán tu xui rồi. Ngươi đoán hắn giết bao nhiêu người? Năm hay tám? Chắc không đến mười người đi?
Các đệ tử xì xầm nhỏ to nhưng không ai dám hỏi Tần Hạo Hiên có chuyện gì. Tuy sức chiến đấu của hắn ngang ngửa Lý Tĩnh, trên chiến trường cũng là nhân vật phong vân nhưng bình thường hắn thân thiện với người, cùng là đệ tử nhược chủng cứ thấy thân thiết với hắn, hôm nay hắn bị sao thế này?
Hình đi theo sau lưng Tần Hạo Hiên thầm hoảng, cứ tưởng hắn ở trong môn phái một tháng sát khí trên người sẽ giảm nhưng không ngờ ngược lại càng mạnh.
Tưởng tượng độ mạnh thần thức khủng bố hiện tại của Tần Hạo Hiên, Hình rùng mình, cười càng chân chó:
- Giờ chúng ta đi làm gì?
Giọng Tần Hạo Hiên lạnh băng dứt khoát nói:
- Giết người.