Mắt Diệp Nhất Minh sáng rực sau đó hỏi dồn:
- Tần sư đệ về rồi, một tháng không gặp tu vi của sư đệ lại tinh tiến. Sư phụ có khỏe không?
Tần Hạo Hiên nhớ khuôn mặt già nua tái nhợt của Toàn Cơ Tử, lòng đau nhói. May mà trước khi đi hắn lặng lẽ nhỏ vài giọt Chung Nhũ Linh Dịch vào suối nước của Toàn Cơ Tử, tuy sử dụng Chung Nhũ Linh Dịch như vậy rất lãng phí nhưng Tần Hạo Hiên không biết luyện đan, đành dùng như thế.
Uống nước suối có vài giọt Chung Nhũ Linh Dịch chắc thân thể của sư phụ sẽ khỏe hơn nhiều?
Tần Hạo Hiên dò hỏi:
- Sư phụ khỏe. Diệp sư huynh từng đưa tin giùm ta đến cho Từ Vũ sư muội vậy chắc biết nàng ở đâu?
Diệp Nhất Minh gật đầu, ngạc nhiên nhìn Tần Hạo Hiên:
- Tần sư đệ muốn đi tìm Từ Vũ?
Tần Hạo Hiên gật đầu nói:
- Ta đi xin phép Tây Môn đường chủ trước. Hình, ngươi cùng ta đi xin phép.
Không đợi Diệp Nhất Minh nói nhiều, Tần Hạo Hiên sốt ruột muốn gặp Từ Vũ mang theo Hình đi hướng doanh trướng của Tây Môn Thắng. Hình đã biến thành Hoa Lao sớm bị họ giết trong Thủy Phủ, một tháng này nó và Lam Yên giết hơn ba mươi tán tu, không còn là tiểu nhân vật không tiếng tăm gì, muốn mang Hình rời đi cần phải cùng Tần Hạo Hiên xin phép.
Sau khi Ngu trưởng lão trở lại, nguyên đại trướng do phó đường chủ Hạ Vân Đường Tây Môn Thắng quyết định.
Tần Hạo Hiên đi vào doanh trướng Tây Môn Thắng, mùi xạ thoang thoảng bay vào chóp mũi.
Tây Môn Thắng ngồi xếp bằng trên ghế dựa lớn da cọp, mặc trường bào màu tím nhạt, sau lưng cắm xéo một thanh phù kiếm, phối hợp kiểu này toát ra khí thế cường giả Tiên Thụ cảnh rõ rệt. Tây Môn Thắng đang cau mày lo lắng cho xu thế chiến cuộc.
Thái Sơ Giáo phái một trăm đệ tử đến tôi luyện tuy thực lực không kém nhưng so với tán tu liên tục kéo đến, cộng với phải thay phiên nghỉ ngơi, chút ít người của Thái Sơ Giáo không đủ dùng.
Trước kia đệ tử Thái Sơ Giáo ra ngoài giết tán tu xong khi về ai nấy tinh thần phơi phới, hào khí ngất trời, có chút thương vong nhưng không quá lớn. Giờ các đệ tử ra ngoài giết tán tu, dù may mắn chiếm ưu thế trở về thì trên người ít nhiều bị thương. Có người bị thương nặng nâng về, nhiều đệ tử chôn thây ngoài hoang dã không thể trở về.
Thái Sơ Giáo phái một trăm đệ tử tôi luyện giờ chỉ còn năm mươi người, chiến trường mấy tháng đã chết một nửa. Đệ tử mới đi vào hồng trần trừ số ít Lý Tĩnh, Tần Hạo Hiên ra những người khác không đảm đương một phía được, dù có vào chiến trường chỉ có nước bị giết.
Tây Môn Thắng thầm than:
- Nếu có Tần Hạo Hiên thì tốt rồi, sức chiến đấu của hắn rất mạnh. Mà bằng hữu của hắn, Lam Yên cũng rất lợi hại.
Tây Môn Thắng đang nhắc Tần Hạo Hiên đã nghe tiếng hắn bên ngoài:
- Đệ tử Tần Hạo Hiên cầu kiến Tây Môn đường chủ!
Tây Môn Thắng lên tinh thần:
- Vào đi!
Rốt cuộc Tần Hạo Hiên đã về!
Tây Môn Thắng ngồi ngay ngắn trên ghế, biểu tình vui vẻ nhìn Tần Hạo Hiên đi vào:
- Rốt cuộc ngươi cũng về, sao rồi? Ngày mai tiếp tục chinh chiến? Chiến tích của Lý Tĩnh đẹp hơn ngươi nhiều, ngươi phải tranh thủ thời gian bắt kịp hắn mới được.
Ngoài miệng Tây Môn Thắng nói vậy trong lòng thì nhớ tông môn hạ nghiêm lệnh, đệ tử Thái Sơ Giáo thương vong hơn một nửa, thế cục không tốt cho Thái Sơ Giáo. Tần Hạo Hiên sức chiến đấu cực mạnh lúc này trở về thì quá tốt.
Tần Hạo Hiên nói:
- Đệ tử tạm thời không muốn chinh chiến, đệ tử đến xin phép.
Nụ cười trên mặt Tây Môn Thắng đông lại:
- Xin phép?
Mặc dù Lý Tĩnh biểu hiện kinh tài tuyệt diễm nhưng một cây làm chẳng nên non, trong thời gian này Thái Sơ Giáo bị tán tu đè đầu đánh khiến Tây Môn Thắng rất ức chế. Khó khăn chờ Tần Hạo Hiên trở về, vốn tưởng kêu hắn tham gia chiến trường giết uy phong của đám tán tu, không ngờ hắn vừa về đã xin phép?
Chiến trường kéo dài đến tháng thứ hai, một trăm đệ tử phái xuống núi tôi luyện chỉ còn lại bảy mươi người. Ngu trưởng lão đã xin lên chưởng giáo có nên phái thêm đệ tử tiếp viện không.
Rất nhanh chưởng giáo trả lời đại khái là:
- Tôi luyện trong sự sống và cái chết mới phát hiện nhân tài thật sự. Nếu muốn tiêu diệt đám hề này tùy tiện phái một đường là có thể nhẹ nhàng quét sạch, còn cần đánh lê thê dài dòng vậy sao?
Từ khi biết ý của chưởng giáo, đám trưởng lão Tây Môn Thắng tọa trấn tại đây ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu giết sạch đám tán tu thì đi đâu biết chỗ dựa của họ? Mấy ngàn năm qua đám tán tu không dám chống đối Thái Sơ Giáo giờ tập thể nhảy ra ngoài thì chắc chắn có quỷ.
Vì lấy đại cục làm trọng, các trưởng lão luôn nhẫn nhịn, mãi đến khi Tần Hạo Hiên phát hiện trận pháp xé rách không gian đi hướng U Tuyền Minh Giới mới điều tra ra mục đích đám tán tu bạo loạn. Tây Môn Thắng cho rằng có thể trực tiếp phái người diệt đám tán tu, nhưng chưởng giáo vẫn không đồng ý, yêu cầu Tây Môn Thắng thao luyện đám đệ tử này tiếp tục tác chiến với tán tu.
Đến bây giờ đệ tử xuống núi tôi luyện chỉ còn một nửa, chưởng giáo không cho nghỉ ngơi phục hồi ngược lại nghiêm lệnh phải bám chân tán tu chặt chẽ, chỉ cho phép thắng không được thua.
Tây Môn Thắng cảm thấy áp lực thật lớn.
Tần Hạo Hiên vốn không quá xuất sắc trong mắt Tây Môn Thắng sau khi biểu hiện ra sức chiến đấu mạnh mẽ, gã chịu áp lực lớn muốn giữ hắn lại, thêm một người có thêm phần sức, không ngờ hắn về môn phái ở tròn một tháng, hôm nay vừa về đã xin phép nghỉ.
Tây Môn Thắng trầm ngâm giây lát rồi hỏi:
- Ngươi cần xin phép để làm gì?