Hình cười gian nhào vào Tần Hạo Hiên:
- Là đánh ngươi một trận, đánh thật đau! Làm ngươi một lần đã ghiền! Ngươi đừng chống cự, ta bảo đảm sẽ không đánh chết ngươi, chỉ đánh tơi bời trút giận thôi!
Hình bổ nhào vào Tần Hạo Hiên tính tốc độ hay lực lượng đều hơn xa một tháng trước. Tần Hạo Hiên giật nảy mình, thực lực Tiên Miêu cảnh thập diệp hiện giờ của hắn vậy mà hoàn toàn không trốn thoát. Tuy Hình nói sẽ không đánh chết hắn, chỉ trút giận, nhưng Tần Hạo Hiên đâu chịu mặc cho nó đánh.
Tần Hạo Hiên ngưng tụ một chùy to thần thức màu vàng đập mạnh hướng Hình.
Hình mới nhào lên chợt khựng giữa không trung như đụng trúng tường khí trong suốt, hét thảm té xuống đất. Thần thức Hình bị Tần Hạo Hiên đánh trúng mặt tái nhợt, khuôn mặt tuấn tú dữ tợn đáng sợ. Ánh mắt Hình nhìn Tần Hạo Hiên như chuột thấy mèo, gào hú vọt ra xa núp trong góc doanh trướng, biểu tình cảnh giác dè dặt.
Hình kinh khủng hỏi:
- Sao . . . sao thần thức của ngươi mạnh lên nhiều vậy? Tại sao biến lợi hại đến vậy?
Tần Hạo Hiên thầm sướng, Hình không chỉ thực lực biến mạnh, thần hồn cũng mạnh hơn nhiều. Thần thức của Tần Hạo Hiên trước khi ăn thần hồn giao long có lẽ chỉ tổn thương được Hình nhưng không thể đánh bại hoàn toàn, hắn khó thoát khỏi số phận bị nó đánh tơi bời. May mà hắn ăn thần hồn một con giao long còn nhỏ, thần thức mạnh mẽ hơn lúc trước nhiều, vẫn chặt chẽ đè đầu Hình.
Tần Hạo Hiên lạnh lùng cười:
- Chỉ cho ngươi tiến bộ thực lực không cho thần thức của ta biến mạnh?
Hình xụ mặt xuống, mấy ngày nay nó cẩn thận khó khăn bắt mấy tán tu gia ăn thịt phục hồi nhiều tu vi, không ngờ lão Tần về Thái Sơ một chuyến tăng tu vi nhiều vậy. Nếu không đại chiến sống chết thì hai bên khó phân ra thắng thua, nhưng cố tình họ sẽ không rơi xuống bước đường đấu sống chết, vậy thì khi đánh nhau Hình càng chịu thiệt chút.
Hình thay bộ mặt đùa cợt:
- Mới rồi huynh đệ đùa chút, ngươi đừng tưởng thật. Chúng ta một tháng không gặp, muốn thử thực lực của ngươi tiến bộ đến mức độ nào. Chúng ta là huynh đệ sống chết có nhau, sao ta có thể đánh ngươi thật.
Tần Hạo Hiên nghiêng đầu hỏi:
- Vậy sao? Ta nói thật, huynh đệ đùa rất giống thật.
Hình vỗ ngực:
- Nếu không thật thì sao biết thực lực của ngươi biến mạnh như vậy?
Hình to gan đi tới trước mặt Tần Hạo Hiên, tiếp tục nịnh nọt cười nói:
- Thực lực của ngươi mạnh lên, ta mừng cho ngươi, chúng ta là huynh đệ tốt đúng không? Ha ha, vui quá đi!
Biểu tình Lam Yên ngạc nhiên nhìn Hình cười hết sức chân thành, không cách nào liên tưởng đến Hình mới rồi mặt dữ dằn kêu gào đòi đánh Tần Hạo Hiên tơi bời. Không lẽ U Tuyền Minh tộc mặt biến sắc mau vậy?
Ánh mắt Tần Hạo Hiên bình tĩnh nhìn Hình:
- Nói cho ta biết tại sao thực lực của ngươi lớn mạnh nhanh vậy? Không lẽ mỗi ngày ăn linh thạch? Vậy phải ăn bao nhiêu linh thạch mới được như thế?
Vẻ mặt Hình lúng túng, vốn tưởng có lực lượng vững vàng đè chặt lão Tần sau đó lấy cớ vì bảo vệ hắn nên nó ăn chút tán tu, còn bây giờ . . . nó ăn mấy tán tu nhưng không đánh lại Tần Hạo Hiên, mất mặt ma chết.
Tần Hạo Hiên nhìn Hình nhăn mặt không trả lời, hắn quay sang ngó Lam Yên.
Lam Yên bình tĩnh nói:
- Ăn linh thạch thì sao phục hồi nhanh vậy được, nó ăn mấy chục tán tu.
Mặt Hình đã nhăn như vỏ quýt, nó còn nhớ trước khi Tần Hạo Hiên đi cảnh cáo nếu nó ăn thịt người sẽ giết chết nó.
Quả nhiên Tần Hạo Hiên mặt biến sắc, mắt nhìn Hình chằm chằm:
- Ngươi còn nhớ đã hứa gì với ta không?
Lam Yên lạnh nhạt nói tiếp:
- Không có linh thạch để ăn, nếu không ăn thịt người thì ăn cái gì? Sói ăn dê không ăn cỏ, ma không ăn người chứ ăn gì? Ngươi kêu sói ăn cỏ sao?
Bị Lam Yên làm nghẹn lời, Tần Hạo Hiên á khẩu nhìn nàng trân trân, giọng nói chất chứa tức giận trách mắng:
- Nàng cũng là người, là tu tiên giả! Sao có thể dung túng nó ăn thịt người?
Lam Yên không đồng ý Tần Hạo Hiên bảo thủ, phát huy tài nhanh mồm nhanh miệng, khinh thường nhìn hắn:
- Ngươi giết tán tu là cướp mạng người, Hình ăn tán tu cũng chỉ là cướp mạng người. Hay ngươi cảm thấy giết người và ăn thịt người có gì khác nhau? Ngươi giết tán tu không tới một trăm cũng được tám mươi người, dùng máu tán tu tắm mình đủ cho ngươi tắm một tháng. Hình mới ăn được vài người? Hơn nữa Hình ăn kẻ thù, không ăn đệ tử Thái Sơ Giáo, không mang đến rắc rối cho ngươi!
Tần Hạo Hiên lặng im:
- Giết người và ăn thịt người . . .
Lam Yên nói rất có lý làm Tần Hạo Hiên muốn cãi lại cũng không được. Đúng là giết người và ăn thịt người không có gì khác nhau, trong quan niệm của Tần Hạo Hiên thì ăn thịt người rất tàn nhẫn, nhưng Hình không phải con người. Giống như người ăn dê, có nhân loại nào cảm thấy ăn dê là tàn nhẫn không?
Thấy Lam Yên còn muốn thuyết giáo nữa, Tần Hạo Hiên xua tay nói với Hình:
- Thôi đừng nói nữa, nhưng sau này không được tùy tiện ăn thịt người.
Thấy Tần Hạo Hiên có khuynh hướng buông xuôi thì Hình rất mừng, cảm kích liếc hướng Lam Yên.
Hình vỗ ngực thề thốt:
- Không tùy tiện ăn người, ta chỉ ăn tán tu quân địch, không ăn một đệ tử Thái Sơ Giáo hay người bình thường.
Tần Hạo Hiên thở dài, trong mắt chất chứa khẩn cầu:
- Sau này ta mỗi ngày cho ngươi linh thạch, ít ra ở trước mặt ta cố gắng đừng ăn thịt người, có thể hứa với ta không?
Hình bị ánh mắt của Tần Hạo Hiên làm ngực nghẹn lại. Nếu hắn cứng rắn ra lệnh không cho ăn thịt người thì nó còn chống đối lại được, cố tình ánh mắt dịu dàng nhìn làm nó không thể cứng cổ từ chối.
Tuy ăn thịt người sẽ phục hồi tu vi rất nhanh, vừa ngon miệng, nhưng so với Tần Hạo Hiên thì . . . Hình quyết định lão Tần quan trọng với nó hơn.
Hình phất tay ra vẻ không kiên nhẫn:
- Rồi rồi, ta biết rồi! Nghe lời ngươi, nghe ngươi được chưa? Không ăn thịt thôi!
Tần Hạo Hiên nhìn Hình chăm chú, thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, mỗi ngày ta sẽ cột người bên dây lưng quần, không cho ngươi có cơ hội đi một mình.
Hình không muốn tiếp tục đề tài này, vội đánh trống lảng:
- Lần này trở về là chuẩn bị tiếp tục giết tán tu kiếm linh thạch? Trong thời gian ngươi không ở tiểu tử Lý Tĩnh ra hết nổi bật, lại mọc một mảnh tiên diệp, đến Tiên Miêu cảnh thập tam diệp, giết tán tu nhiều nhất. Với sức chiến đấu và thần thức của ngươi hoàn toàn có thể tới sau mà lấn trước đè đầu hắn, trở thành đồ tể chói sáng nhất!
Nói đến giết người làm Hình nhớ tới tán tu ngon lành, hơi kích động.
Tần Hạo Hiên lắc đầu nói:
- Mấy tháng nay giết người làm ta muốn nôn, ta sẽ tạm dừng mấy ngày, xin phép đi thăm Từ Vũ muội muội.
Hình kinh ngạc nói:
- Từ Vũ? A đúng rồi, tháng này vắng ngươi có nhận được thư Từ Vũ gửi cho ngươi, tiếc rằng ngươi không ở nên Lam Yên đã hồi âm giúp ngươi.
Tần Hạo Hiên sửng sốt, nghĩ Từ Vũ viết thư cho mình bị Hình, Lam Yên nhìn làm mặt hắn ửng đỏ.
Tần Hạo Hiên nhìn Lam Yên, hỏi:
- Nàng trả lời thư thế nào?
Hình lặng lẽ xoay người qua, cố nhịn cười nên lưng run run, cổ đỏ ửng.
Tần Hạo Hiên gặn hỏi Lam Yên:
- Chuyện gì xảy ra? Mau nói cho ta biết nàng trả lời thế nào?
Lam Yên vẫn dùng ngữ điệu bình thản nói:
- À thì viết bình thường, ta viết bằng ngữ điệu của ngươi kiểu như Từ Vũ muội muội, mỗi ngày ta nhớ muội, nằm ngủ mơ thấy muội, mỗi ngày mở mắt ra người đầu tiên nhớ là muội, lúc ăn cơm cũng nhớ muội, muội có ăn cơm chưa?
Mặt Tần Hạo Hiên đỏ rực, nếu dưới đất có khe hở hắn sẽ chui xuống ngay. Mặc dù Tần Hạo Hiên có hảo cảm với Từ Vũ nhưng hai người không ai dám đâm thủng cửa sổ giấy, hơn nữa bây giờ nói tình yêu thì quá sớm. Nếu sau này hắn tu tiên có thành tựu chắc chắn sẽ theo đuổi Từ Vũ làm đạo lữ song tu, nhưng hiện giờ hắn chỉ là đệ tử nhược chủng không nghe tên tuổi.
Nhìn mặt Tần Hạo Hiên đỏ rực, mắt Lam Yên lóe tia buồn người ngoài không phát hiện ra, tiếp tục dùng giọng trêu chọc:
- Ta thấy hai người không thẳng thắn thành thật nên cuối thư viết mấy câu buồn nôn giúp ngươi.
Khóe môi Lam Yên cong lên trêu cợt nhẹ nhàng bổ sung:
- Không quá sến, ta thấy hai người viết thư qua lại không chịu nói thẳng nên tỏ tình vài câu giúp ngươi.
Hình đã quay lưng với họ không kiềm được nữa cười phá lên:
- Thật ra là viết phong thư tình giúp ngươi!
Lam Yên liếc xéo Hình, nó vội nín cười, quay đầu cố nén.
Tần Hạo Hiên như bị sét đánh trúng:
- Cái gì?
Mấy câu vừa rồi còn chưa làm Lam Yên thấy buồn nôn? Nàng giúp hắn viết thư tình?
- Viết . . . viết cái gì?
Lam Yên nhìn Tần Hạo Hiên luống cuống tay chân, xì cười nói:
- Ta viết Vũ muội, Nhập Hồng Trần từ biệt mấy tháng, mấy tháng qua hai ta hồng nhạn đưa tình, vi huynh ngu dốt mãi không dám nói rõ si tình với muội. Hôm nay nương thư hồi âm mặt dày nói một câu, Vũ muội thân mến, ta rất thích muội, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thì đã yêu sâu sắc . . .
Nghe mấy câu buồn nôn đó làm Tần Hạo Hiên đỏ mặt như bị lửa đốt:
- Đủ rồi! Đủ rồi!
Đúng là Tần Hạo Hiên muốn Từ Vũ làm đạo lữ song tu của mình nhưng thành lập trên cơ sở sau này hắn tu tiên có thành tựu, nếu tu tiên không được gì thì hắn tuyệt đối không muốn chậm trễ Từ Vũ.
Đạo lữ song tu chẳng những cần ý hợp tình đầu về tu luyện càng phải giúp đỡ cho nhau. Nếu hắn tu luyện không có thành tựu, thực lực thấp, kết thành đạo lữ song tu với Từ Vũ chẳng khác nào liên lụy nàng.
Lam Yên cười tủm tỉm nói:
- Ta viết tốt như vậy phải chăng ngươi nên thưởng cho ta?
Tần Hạo Hiên dở khóc dở cười, thầm nhủ khi nào có cơ hội phải tìm Từ Vũ sư muội giải thích rõ.
Hình lặng lẽ quay đầu liếc Tần Hạo Hiên mặt đỏ bừng, lòng dâng lên sung sướng trả thù, trêu đùa:
- Không sao, dù gì ai chẳng biết hai ngươi có gian tình, giờ nói thẳng ra vừa lúc quang minh chính đại xác định quan hệ.
Tần Hạo Hiên đỏ mặt không ngồi yên chạy ra ngoài, hắn vội vã đi ra doanh trướng đến lều của Diệp sư huynh, lúc này Diệp Nhất Minh đang ngồi xếp bằng đả tọa.