Thái Sơ

Chương 563: Vạn vật đều kỳ cửu thiên hồng

Chương Trước Chương Tiếp

Trong ao nước mọc hoa sen ướt át, lá xanh xanh, đóa hoa tố nhã, sương mờ dâng lên trên ao không lớn, sương khói mơ hồ, núi giả ẩn hiện. Các cầu vồng bảy sắc từ bờ bên này bắc qua bên kia ao, mấy con bướm bay qua bay lại giữa hoa sen.

Tất cả đập vào mắt Tần Hạo Hiên, làm hắn cảm thán hay cho cảnh tiên Thủy Phủ.

Đi dạo trong Thủy Phủ lâu như vậy Tần Hạo Hiên đoán Thủy Phủ rất có thể là tu tiên giả tu vi cực kỳ cao sâu hay thậm chí là tiên nhân từng ở. Kiến trúc của Thủy Phủ hùng vĩ, xa hoa, tinh trí, phong cách bài bố ưu nhã xinh đẹp hơn phong cảnh trên Hoàng Đế Phong. Tần Hạo Hiên vào Thủy Phủ hai lần, tổng cộng ở lại hơn mười ngày nhưng chưa từng thấy cảnh nào đẹp hơn ao nước, nếu phải dùng từ ngữ hình dung thì đó là cảnh tiên, nơi có tiên khí nhất Thủy Phủ.

Một nữ nhân mặc quần la màu trắng bên cạnh ao nước, ngơ ngác nhìn ao khóc nức nở. Chỉ thấy bóng lưng nhưng Tần Hạo Hiên hầu như chắc chắn đây là mỹ nữ tuyệt thế, vì nàng đứng đó không phá hỏng mỹ cảm cảnh tiên ngược lại tăng thêm vài phần ý cảnh mơ hồ.

Nhìn nữ nhân này, Tần Hạo Hiên thầm đoán:

- Vì sao nàng khóc ở đây? Nàng là người của Thủy Phủ sao?

Tần Hạo Hiên ngẫm nghĩ sau này hàng tháng sẽ vào Thủy Phủ tìm bảo bối, nếu không tìm hiểu rõ tình huống trong này, còn có ai khác ở đây thì hắn sẽ nguy hiểm.

Vì vậy tay Tần Hạo Hiên siết Vạn Lý Phù to gan đi qua, lòng bàn tay hắn rịn mồ hôi.

Tần Hạo Hiên cách nữ nhân khoảng trăm bước thì ngừng lại, lỡ nàng làm khó dễ hắn còn đường chạy trốn:

- Tiền bối . . .Tiền bối . . .

Tần Hạo Hiên kêu vài tiếng nhưng nữ nhân không phản ứng, mặc cho hắn kêu gọi nàng chỉ biết khóc thút thít, không quay đầu lại.

Tần Hạo Hiên đứng thật lâu không thấy nữ nhân nhúc nhích, hắn phồng can đảm đến gần vài bước, kêu mấy bước.

Cứ thế sau một nén hương Tần Hạo Hiên cách nữ nhân chỉ còn mười bước, nàng vẫn xem hắn như không tồn tại, hơi ngửa đầu nhìn trời khóc ròng.

Cảnh tượng kỳ dị làm da đầu Tần Hạo Hiên tê dại, nếu không vì an toàn thì hắn đã sớm bỏ chạy. Tuy hắn là tu tiên giả nhưng về bản chất vẫn là người, con người sẽ sợ nguy hiểm không biết.

Tần Hạo Hiên đến gần thêm chút, hỏi:

- Tiền bối có chuyện gì buồn lòng, vì sao luôn khóc?

Nữ nhân vẫn không phát hiện, Tần Hạo Hiên ngước đầu lên quan sát kỹ người cách mình chỉ năm bước chân.

Nữ nhân không nhúc nhích, từ lúc Tần Hạo Hiên cách trăm bước đi đến gần còn năm bước thân thể nàng không động đậy chút nào. Một người khi khóc làm sao thân thể không nhúc nhích được? Trừ phi nàng là tượng đá.

Tần Hạo Hiên quan sát kỹ cuối cùng ra kết luận làm hắn không tin được.

Tần Hạo Hiên ngẩn ngơ:

- Nàng là . . . tượng đá?

Mãi khi đến gần Tần Hạo Hiên mới phát hiện nữ nhân không phải người thật mà chỉ là một pho tượng. Hắn cẩn thận đến gần hơn chút nữa, nhìn kỹ khuôn mặt nữ nhân. Đây là một khuôn mặt đẹp tuyệt trần, da trắng mịn, sống mũi thẳng, môi nhỏ xinh tràn ngập quyến rũ, đôi mắt đan phượng xinh đẹp. Ngũ quan tinh trí phối hợp vóc dáng cân xứng toát ra ngây thơ hấp dẫn, quần la trắng tôn khí chất của nàng lên đến tận cùng.

Tần Hạo Hiên đạo tâm kiên cố nhìn ngây người, mấy giây sau mới tỉnh táo lại.

Tần Hạo Hiên hoảng sợ:

- Đạo tâm hơi cứng rắn nhưng vẫn dao động nhẹ trước nàng!

Đây chỉ là một pho tượng? Dù Tần Hạo Hiên đã xác định nhưng không dám tin, sao có tượng đá sống động như thật đẹp đến vậy? Hoàn toàn điêu khắc ra thần vật, khí chất, các nét đẹp của nữ nhân này, hệt như người thật.

Tần Hạo Hiên càng thấy khó tin hơn:

- Hơn nữa . . . tượng đá biết khóc?

Trong đầu thoáng qua bốn chữ:

- Quỷ phủ thần công!

Tần Hạo Hiên đánh giá tượng đá từ trên xuống dưới, phát hiện sau lưng tượng đá có hai chữ nhỏ xíu không rõ ràng. Hắn tò mò lau tro bụi, miễn cưỡng thấy rõ hai chữ: Thất Sát.

Mắt Tần Hạo Hiên lóe tia nghi hoặc:

- Thất Sát?

Khi Tần Hạo Hiên lau hai chữ này, tượng đá không nhúc nhích chợt rung lên làm hắn giật mình nhảy ra xa, linh lực phun ra nuốt vào, tùy thời chuẩn bị khởi động Vạn Lý Phù chạy trốn.

Tượng đá chỉ biết khóc chợt ngừng khóc, giọng nói êm tai truyền vào tai Tần Hạo Hiên:

- Phồn tinh hải, trường hận thiên, cự thạch tiên điện trong phương tấc.

Tượng đá không phải nói chuyện với Tần Hạo Hiên, nói xong câu đó nó lại im lặng.

Tượng đá chỉ biết khóc nói ra câu kia càng như tiên nữ giáng trần, tiên khí xuất trần siêu tục toát ra từ tượng đá. Vốn còn chút sơ hở nhìn ra là tượng đá khoảnh khắc này càng giống người thật.

Tần Hạo Hiên cứ nghĩ tượng đá này lát nữa sẽ biến thành người thật, nhưng thật lâu sau tượng đá chỉ là tượng đá, giọng nói êm tai lại vang lên:

- Phồn tinh hải, trường hận thiên, cự thạch tiên điện trong phương tấc.

Thanh âm vô cùng êm tai mỗi cách một thời gian sẽ lặp lại, nghe nhiều lần Tần Hạo Hiên vẫn không hiểu ý nghĩa câu nói. Dù sao không còn nhiều thời gian, Tần Hạo Hiên đứng trước ao nước nhỏ nhìn tượng đá như tiên nữ giáng trần nghe câu nói không hiểu, mãi khi người hắn phát ra luồng sáng vàng biến mất trong Thủy Phủ, trở lại bờ Nhật Nguyệt Hồ.

Tần Hạo Hiên đứng bên Nhật Nguyệt Hồ nhìn sương mù bay bổng, lẩm bẩm:

- Phồn tinh hải, trường hận thiên, cự thạch tiên điện trong phương tấc.

Tần Hạo Hiên ra Thủy Phủ, đến phòng Toàn Cơ Tử.

Thấy Tần Hạo Hiên, Toàn Cơ Tử nở nụ cười vui mừng:

- Về rồi! Không có nguy hiểm gì đi?

Tần Hạo Hiên gật đầu nói:

- Có chút ma nhỏ nhưng không gặp nguy hiểm, cũng không lấy được Chung Nhũ Linh Dịch. Đệ tử thấy Chung Nhũ Linh Dịch gần đầy một chén nhưng được cấm chế bảo vệ, tu vi của đệ tử không đủ, không mở cấm chế ra được.

Hắn cười khổ.

Toàn Cơ Tử cười hiền bình tĩnh nói:

- Chung Nhũ Linh Dịch là thiên tài địa bảo, chỉ có thể gặp không thể cầu, sau này còn cơ hội.

Tần Hạo Hiên áy náy nhìn sư phụ, thầm suy nghĩ khi nào thì lấy chút Chung Nhũ Linh Dịch trong Tuyệt Tiên Độc Cốc ra luyện chế thành dược tán kéo dài tuổi thọ cho sư phụ. Bốn ngày không gặp mái tóc hoa râm trên đầu sư phụ hoàn toàn bạc phơ.

Một tháng tiếp theo đa số thời gian Tần Hạo Hiên ở trong phòng, ban ngày tu luyện, buổi tối bám vào rắn nhỏ đi Tuyệt Tiên Độc Cốc, một là tìm bảo bối, hai là tu luyện thần thức.

Lần trước hái một đóa Hồn Hoa trong Tuyệt Tiên Độc Cốc nhưng Tần Hạo Hiên không dám nuôi quỷ trong phạm vi Thái Sơ Giáo, lỡ động tác quá lớn tiết âm khí ra ngoài dẫn đến rắc rối gì thì không hay.

Hơn hai mươi ngày qua sư phụ Toàn Cơ Tử thường chỉ điểm, Tần Hạo Hiên hiểu biết một số pháp quyết đạo môn chính pháp càng thấu suốt, nhưng chưa từ Tiên Miêu cảnh cửu diệp đột phá lên thập diệp.

Tiên Miêu cảnh thập diệp là một ngưỡng cửa, nhiều tu tiên giả kẹt lại ở cửu diệp cả đời không tiến bộ được, nên Tần Hạo Hiên không gấp gáp. Hắn cảm giác thực lực của mình vững vàng tiến lên, khi nào đột phá Tiên Miêu cảnh thập diệp phải xem kỳ ngộ và khí vận.

Thời hạn một tháng đã đầy, Tần Hạo Hiên không tìm được gì trong Tuyệt Tiên Độc Cốc. Đêm hôm đó hắn sớm vào Tuyệt Tiên Độc Cốc, đi sâu vào khoảng cách lớn nhất mình có thể vào, chịu đựng áp lực lớn từ Tuyệt Tiên Độc Cốc tiếp tục tìm.

Vận may của Tần Hạo Hiên không tệ, khi hắn đi đến cạnh một hố sâu thì trực giác nhạy bén của rắn nhỏ nói cho hắn trong hố sâu đen ngòm như cự thú há miệng rộng có lẽ sẽ tìm được thứ tốt gì.

Loanh quanh trong Tuyệt Tiên Độc Cốc lâu vậy Tần Hạo Hiên ít khi vào hố sâu kiểu này, sợ gặp nguy hiểm không biết. Nhưng thời hạn một tháng sắp đến, nếu hắn không tìm được vài thứ, khi lại vào hồng trần không biết khi nào mới trở về.

Vì vậy Tần Hạo Hiên to gan thầm nhủ có gan mới làm giàu, sau đó nhảy xuống hố.

Trong hố đen ngòm, may mà rắn nhỏ có thể nhìn trong bóng tối. Nương tia sáng mờ từ bên ngoài chiếu vào Tần Hạo Hiên dần thích ứng bóng tối, mọi thứ trong hố sâu đập vào mắt.

Chắc có hai cường giả quyết đấu giữa không trung, phe thua bị phe thắng một chưởng đập rớt, kẻ thua rơi xuống đất mang theo sức mạnh lớn đập bể mặt đất ra cái hố đường kính ba trượng, sâu mười trượng. Vì Tần Hạo Hiên thấy xương vụn nhân loại ở đáy hố.

Tần Hạo Hiên giương mắt nhìn quanh, chợt tập trung vào một đóa hoa trước hố sâu.

Hoa mới có ba cánh, hoa đỏ rực trong hố sâu âm u ẩm ướt như ngọn lửa, nở rất huyễn lệ tăng thêm chút sức sống trong hố âm u ẩm lướt lạnh lẽo không ánh mặt trời.

Nhìn đóa hoa nhỏ này Tần Hạo Hiên cảm giác tim mình co thắt.

Đóa hoa nhỏ có một cái tên vang dội: Cửu Thiên Hồng.

Cửu Thiên Hồng cũng là thiên tài địa bảo hiếm thấy, tuy không bằng Cửu Diệp Kim Liên nhưng giá trị hơn xa Nhất Diệp Kim Liên. Nếu dùng Cửu Thiên Hồng luyện chế thành đan có thể trợ giúp cường giả tu tiên Tiên Thụ cảnh, Tiên Luân cảnh, thậm chí là Tiên Anh Đạo Quả cảnh đột phá cảnh giới. Ở trong mắt tu tiên giả thì nó là bảo bối chỉ gặp chứ không thể cầu.

Tần Hạo Hiên nhìn trân trân, có gốc Cửu Thiên Hồng này hắn tuyệt đối có thể đột phá đến Tiên Miêu cảnh thập diệp, sau này gặp ngưỡng cửa tu luyện không cần lo không thể đột phá.

Nghĩ vậy Tần Hạo Hiên dứt khoát cắn hoa.

Xoẹt!

Răng cực kỳ cứng rắn của rắn nhỏ vậy mà không thể cắn đứt Cửu Thiên Hồng, không để lại chút dấu răng.

Tần Hạo Hiên chợt nhớ trong sách giới thiệu Cửu Thiên Hồng, một đóa hoa nhỏ không chút bắt mắt nhưng nặng ngàn cân. Cửu Thiên Hồng cứng như đá vàng, thần binh lợi khí khó tổn thương nó. Sách có ghi tu tiên giả ngẫu nhiên gặp kỳ vật Cửu Thiên Hồng nhưng tìm đủ mọi cách không thể hái xuống.

Khi đó nhiều người xem câu chuyện này như chuyện cười, cho rằng tu tiên giả kia thực lực thấp, ngu dốt không chịu nổi. Tần Hạo Hiên cũng nghĩ vậy, một đóa hoa nhỏ bé sao có thể nặng ngàn cân, thần binh lợi khí khó tổn thương?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)