Tần Hạo Hiên chán ghét lườm mấy ma, nếu là nữ háo sắc có lẽ sẽ bị bề ngoài mấy ma mê hoặc, nhưng hắn làm nam nhân thấy kiểu ăn mặc không nam không nữ càng buồn nôn hơn.
Tần Hạo Hiên lẩm bẩm, không thèm để mắt mấy ma vây quanh mình dần áp sát:
- Trước kia cảm thấy mặt trắng nhỏ Hình khó xem, không ngờ mấy ma nam không ra nam, nữ không ra nữ này càng ghê tởm. Nhìn mấy thứ ghê tởm này làm hơi nhớ Hình.
Mấy ma thấy Tần Hạo Hiên không có phản ứng gì, khuôn mặt điển trai cười càng tà ác. Chúng nó thu nhỏ vòng vây, tiếp đó dựa vào ma nhanh nhẹn xông hướng Tần Hạo Hiên. Những bàn tay trắng nõn bỗng bao trùm khói đen, một ma há miệng phun ra ngụm khí độc.
Tần Hạo Hiên ở bên ngoài chém giết tán tu còn phải đề phòng thực lực, vũ khí bí mật bị người ta biết, không dám đánh đã tay. Nhưng trong Thủy Phủ chỉ có mình hắn là tu tiên giả, còn lại toàn là U Tuyền Minh ma, hoàn toàn không cần e ngại cái gì.
Những ma tốc độ rất nhanh, nhưng Tần Hạo Hiên chém giết trong ảo cảnh thức hải hai tháng thì như cố ý thả chậm động tác.
Tần Hạo Hiên nín thở, linh lực hộ thể chậm rãi phủ lên người chắn khí độc, vươn tay đấm vào một ma nhào vào mình, phong ấn trên cánh tay gỡ bỏ. Lệ quỷ bị phong ấn chợt chui ra theo ý Tần Hạo Hiên đánh nát tim ma kia.
Ma bị đánh nát tim ngã xuống đất chết đi.
Tần Hạo Hiên bước nhanh di chuyển, mau đến chỉ thấy tàn ảnh, hắn lại thả lệ quỷ bị phong ấn trên cánh tay khác, đánh nát tim ma thứ hai.
Ma thứ ba sợ hãi tái mặt, khuôn mặt điển trai vặn vẹo, muốn xoay người chạy trốn nhưng Tần Hạo Hiên không cho phép. Hắn ngưng tụ một tiểu kiếm thần thức, hồn phách ma bị đánh nát, người mềm nhũn ngã dưới đất.
Tần Hạo Hiên thu về lệ quỷ, khẽ thở dài:
- Yếu, quá yếu.
Trong thời gian rèn luyện thân thể và linh thức phù hợp đến trình độ rất cao, nhanh nhẹn hay lực lượng đều hơn xa lần đầu tiên vào Thủy Phủ, huống chi Tần Hạo Hiên bây giờ là Tiên Miêu cảnh cửu diệp, có hai lệ quỷ Tiên Miêu cảnh nhị thập ngũ diệp, đối phó mấy ma tôm tép này dễ như trở bàn tay.
Giết ba ma xong Tần Hạo Hiên không vì thắng dễ dàng mà thả lỏng cảnh giác. Mặc dù hắn biến mạnh nhưng ai dám bảo đảm không có ma từ Tiên Miêu cảnh tam thập diệp trở lên qua khe hở thời không đi tới Thủy Phủ?
Tần Hạo Hiên ngẫm lại với thực lực hiện tại đụng phải Tiên Miêu cảnh tam thập diệp thì không có phần thắng, thực lực cảnh giới cách biệt quá lớn.
Tần Hạo Hiên đứng trước xác mấy ma, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Hình, khóe môi cong lên:
- So với mấy tên khó coi này thì Hình bộ dạng coi như đáng yêu. Không biết tên đó đang làm gì, có Lam Yên trông chừng chắc sẽ không làm việc xấu gì được?
***
Trong lùm cây thấp bé ở Thất Trượng Uyên, Hình và Lam Yên đang núp trong lùm, ánh mắt hai người nhìn một tán tu từ xa đi tới.
Hầu kết Hình lên xuống, mắt sáng rỡ, chần chừ nhìn Lam Yên, hỏi:
- Ta thật sự có thể ăn? Thật sự ăn được?
Lam Yên chán ghét cau mày nói:
- Tên kia mới trở về từ một thôn trang gần đó, hắn vấy bẩn hai phụ nữ nhà lành trong thôn nhỏ. Nếu ngươi không ngại hắn bẩn thì cứ ăn đi, tu tiên tâm thuật bất chính như tên này trừ tai họa nhân gian ra không có tác dụng gì, ngươi ăn hắn coi như trừ hại cho dân, báo thù cho hai phụ nữ nhà lành bị làm bẩn.
Được Lam Yên cho phép, mắt Hình lấp lóe tia sáng, biểu tình hưng phấn kích động. Từ khi được Tần Hạo Hiên mang ra Thủy Phủ thì Hình chưa bao giờ ăn tu tiên giả, trước kia nó nghe nói tu tiên giả nhân loại ăn rất ngon, ăn vào có thể phục hồi thực lực bị tổn hại do bị thương. Nhưng Hình bị Tần Hạo Hiên trông giữ mãi không có cơ hội, giờ thì rốt cuộc bắt được cơ hội.
Hình không hứng thú với lý do trừ hại cho dân của Lam Yên, nó chờ tu tiên giả đến gần đột nhiên chạy ra ngoài, khuôn mặt điển trai vì kích động trở nên dữ tợn.
Tán tu giật mình kêu lên:
- A!
Gã mới ngưng tụ linh lực hộ thể thì bị Hình một đấm đánh nát, đấm thứ hai đánh vào khí hải đan điền. Nắm đấm của Hình có thể đánh đau Tần Hạo Hiên tu ma càng đừng nói đến tán tu chỉ có Tiên Miêu cảnh thập ngũ diệp.
Tán tu rơi vào tay Hình hoàn toàn không có đường chống cự, bị Khổn Tiên Thằng trói. Lam Yên làm đồng lõa chu đáo ném giẻ rách qua nhét miệng gã.
Hình kéo tán tu vào lùm cây, hỏi Lam Yên lần nữa:
- Ta thật sự có thể ăn tán tu này?
Lam Yên khẳng định gật đầu nói:
- Một kẻ bại hoại, muốn ăn cứ ăn.
Hình thè lưỡi đỏ liếm môi, cười toe toét.
Hai người đối thoại hù sợ tán tu ướt cả quần. Gã vốn định đến đồng không mông quạnh thử vận may ai ngờ bị Hình và Lam Yên bắt, thấy họ chỉ trói mình chứ không xuống tay giết thì yên bụng, có vẻ họ không định giết gã. Ai ngờ nghe Lam Yên và Hình nói chuyện, gã ra kết luận là Hình sẽ ăn thịt gã, làm gã sợ hồn vía lên mây, mồ hôi lạnh ròng ròng.
Từ sau khi tham gia chiến tranh trận doanh tán tu và Thái Sơ Giáo, gã từng đoán mình sẽ chết dưới tay đệ tử Thái Sơ Giáo, vậy ít ra giữ được cái xác, nhưng giờ gã sắp thành thực vật của người khác?
Có mùi tanh hôi bốc lên, đũng quần tán tu chảy ra chất lỏng màu vàng.
Lam Yên chán ghét lùi một bước:
- A, gớm quá, nếu ngươi không chê thì ăn đi.
Hình nghiêm túc nói: