Thái Sơ

Chương 555: Trở về chốn cũ tuyệt tiên độc cốc (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Hạo Hiên nhẹ giọng đáp:

- Vâng.

Tần Hạo Hiên kể mình bị Xích Luyện Tử truy sát, giết tán tu, bị người Vân Hạc Sơn truy sát dẫn đến Xích Luyện Tử và người Vân Hạc Sơn đấu nhau, sau đó hấp dẫn Vũ Phong trưởng lão đến. Nói hắn về nhà thăm phụ mẫu, thăm người nhà của Bồ sư huynh.

Biểu tình của Toàn Cơ Tử căng thẳng hoặc thả lỏng theo lời kể của Tần Hạo Hiên.

Toàn Cơ Tử nghe Diệp Nhất Minh nói biết lý do Tần Hạo Hiên và Xích Luyện Tử kết thù, giờ biết ái đồ bị Xích Luyện Tử truy sát, lòng rất khó chịu.

Toàn Cơ Tử thầm than:

- Hạo Hiên, vi sư không có năng lực bảo vệ ngươi, uổng làm sư của người.

Toàn Cơ Tử im lặng một lúc sau đó đứng dậy nói:

- Vi Sư mang ngươi đi tìm chưởng giáo đòi lại công bằng! Xích Luyện Tử tuy không còn nhiều thọ nguyên nhưng làm chuyện này rất quá đáng!

Tần Hạo Hiên vội cản đường Toàn Cơ Tử:

- Sư phụ, một là đệ tử không có chứng cứ gì, có gây lớn chuyện cũng vô dụng, cùng lắm Xích Luyện Tử chỉ bị cảnh cáo. Thứ hai nếu vì đệ tử sợ là sau đó sư huynh đệ của Tự Nhiên Đường sẽ bị nhằm vào.

Toàn Cơ Tử nhìn Tần Hạo Hiên, hắn nhìn lại lão, hai người nhìn nhau nửa ngày.

Cuối cùng Toàn Cơ Tử buông tiếng thở dài:

- Ngươi nói đúng, nhưng . . . cứ bỏ qua như vậy vi sư không cam lòng.

Tần Hạo Hiên nhìn Toàn Cơ Tử chậm rãi ngồi xuống, nói:

- Đệ tử cẩn thận một chút là được, chẳng qua đệ tử còn sống đây sao?

Giọng Toàn Cơ Tử khô khốc, tràn đầy áy náy nhìn hướng Tần Hạo Hiên:

- Ngươi ở bên ngoài hãy cẩn thận hơn, đặc biệt nhớ kỹ phải bảo vệ mạng sống của mình.

Tần Hạo Hiên luống cuống liên tục xua tay tỏ vẻ biết.

Toàn Cơ Tử nghe Tần Hạo Hiên kể đi thăm phụ mẫu, thăm người nhà của Bồ Hán Trung sư huynh thì sắc mặt hơi buồn.

- Hạo Hiên, nếu sau này có cơ hội ngươi cũng thay ta đi xem hậu nhân của ta đi, nhiều năm trôi qua không biết người nhà của ta ra sao.

Tần Hạo Hiên ngạc nhiên nhìn sư phụ, nghi hoặc hỏi:

- Sư phụ là đường chủ Tự Nhiên Đường, đường chủ có tư cách xuống núi, sư phụ hoàn toàn có thể rút thời gian đi xem hậu nhân.

Toàn Cơ Tử nở nụ cười thê lương:

- Người ta quen đều không còn trên đời, có về cố hương cũng chỉ là cảnh còn người mất. Khi còn nhỏ bạn chơi cùng, phụ mẫu, huynh đệ của ta không còn trên cõi đời. Về quê trừ thương cảm ra còn được gì?

Toàn Cơ Tử nhìn qua khung cửa sổ vầng trăng khuyết treo cao, chậm rãi lắc đầu thê lương nói:

- Tiên đạo vô tình, vào tiên môn là đoạn hồng trần, từ nay thế tục là cảnh cũ không chịu nổi quay đầu, không quay đầu được. Vi sư tự nhận đạo tâm không kém nhưng không dám về quê tìm lại chốn cũ, sợ động đạo tâm.

Tần Hạo Hiên giật mình nhìn Toàn Cơ Tử tuổi già, trong đôi mắt buồn bã vô thần phủ sương ướt mông lung.

Giọng Toàn Cơ Tử càng bi thương cảm khái:

- Ta không biết mình sống lâu hơn người khác có ý nghĩa gì, vừa không thành tiên cũng không chứng đạo, không báo chút hiếu đạo cho phụ mẫu người già, thậm chí không dưỡng già đưa tang cho phụ mẫu sinh ra, nuôi ta, ban cho ta sinh mệnh. Cả đời sư phụ không có gì, chỉ có Tự Nhiên Đường, chỉ có những đệ tử các ngươi. Tiếc rằng Tự Nhiên Đường không thể phát dương quang đại trong tay ta, giờ Tự Nhiên Đường không thể rời khỏi ta được nên ta không quay về. Ngươi có rảnh hãy đi quê hương của ta nhìn xem, nếu hậu nhân của ta sống không tốt thì giúp một tay, nếu họ sống tốt thì thôi.

Toàn Cơ Tử khẽ thờ dài, chợt nhớ ra:

- Nếu hậu nhân của mấy huynh đệ của ta có ai đáng đào tạo thì ngươi mang về Thái Sơ Giáo, khi đó ngươi lấy thân phận đường chủ là có thể thu đồ đệ. Còn nếu không có tài năng gì thì kệ chúng đi.

Nhìn biểu tình của Toàn Cơ Tử như dặn dò di chúc, tim Tần Hạo Hiên thít chặt, hốc mắt ẩm ướt. Hắn mấp máy môi nhưng không nói nên lời, chỉ đành gật mạnh đầu.

Toàn Cơ Tử mỉm cười, nếu là đệ tử khác sẽ từ chối một phen, nói gì mà khó gánh trách nhiệm lớn. Nhưng Tần Hạo Hiên không làm như vậy, hắn biểu hiện chân thành thẳng thắn không giả tạo.

Hai sư đồ trò chuyện một hồi bỗng Toàn Cơ Tử khuôn mặt nghiêm túc nói:

- Hạo Hiên, sau khi vi sư tọa hóa Tự Nhiên Đường giao cho ngươi.

Tần Hạo Hiên sửng sốt, nét mặt không thay đổi gì lớn, hắn im lặng một lúc rồi nói:

- Sư phụ, lỡ như có ngày đó thì đệ tử nguyện tiếp chưởng Tự Nhiên Đường, mưu phúc lợi cho các sư huynh đệ, cố gắng để Tự Nhiên Đường càng mạnh hơn. Nếu sau này trong Tự Nhiên Đường có người mạnh hơn đệ tử thì đệ tử sẽ nhường vị trí cho hiền!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)