Toàn Cơ Tử tính nhẩm:
- Ba cấm chế cần ít nhất sáu tháng, thi triển cấm thuật sáu lần.
Ngẫm lại lão chỉ còn thọ nguyên hai, ba năm, mỗi lần ăn Nhiên Thọ Đan sẽ giảm ba tháng thọ nguyên. Nếu thi triển cấm thuật sáu lần mới mở ra ba cấm chế lấy ra ba ngọc giản đạo thống tổ tiên truyền cho Tần Hạo Hiên, vậy lão có chết cũng không tiếc.
Toàn Cơ Tử kiệt sức ngồi bệch xuống đất, thở hổn hển. Giờ lão không chỉ thiếu ba tháng thọ nguyên, tiên miêu trong người tối hơn, đáng sợ nhất là hai mươi chín mảnh tiên diệp trên tiên miêu chỉ còn hai mươi tám mảnh, mảnh tiên diệp trên cao nhất hoàn toàn héo rũ.
Toàn Cơ Tử từ Tiên Miêu cảnh nhị thập cửu diệp rớt xuống còn nhị thập bát diệp.
Toàn Cơ Tử bây giờ là lão già tuổi xế chiều, bất lực nhìn cấm chế đầy vết rạn nhưng không bị phá vỡ, lão bình ổn tâm thần, khoanh chân đả tọa phục hồi nguyên khí.
***
Tần Hạo Hiên giao lưu với các sư huynh đệ trong giảng đạo đàn thật lâu. Các sư huynh vội vàng trở về đả tọa minh tưởng, lưu luyến từ biệt hắn.
Tần Hạo Hiên không đi phòng Toàn Cơ Tử mà một mình đến Anh Linh Sơn, tìm mộ của Bồ Hán Trung sư huynh.
Nhìn tên Bồ Hán Trung trên mộ bia, khuôn mặt hiền hòa quan tâm của Bồ sư huynh hiện ra trước mắt Tần Hạo Hiên, hắn như còn nghe tiếng Bồ sư huynh vừa tằng hắng vừa thân thiết kêu mình:
- Khụ khụ, Tần sư đệ . . .
Tần Hạo Hiên ngồi trước mộ bia của Bồ sư huynh, nương ánh trăng mờ trò chuyện với bia mộ.
- Bồ sư huynh ở dưới suối vàng sống có tốt không? Ta tốt lắm, giờ là Tiên Miêu cảnh cửu diệp, sư huynh bất ngờ lắm phải không? Tiếc rằng sư huynh không thấy ta Nhập Tiên Đạo vào hồng trần. Phải rồi Bồ sư huynh, ta có đi quê hương sư huynh nhìn xem. Hậu nhân của sư huynh sống rất tốt, có điều ngang ngược hiếp người, ta đã thay sư huynh dạy dỗ bọn họ rồi, chắc sư huynh không ngại phải không? Bồ sư huynh đã lâu không về quê, ta kể cho sư huynh nghe nó thay đổi thế nào. Nhà của sư huynh không còn là nhà lá, chỗ đó giờ gọi là Bồ Tiên trấn . . .
Tần Hạo Hiên dõng dạc kể hết về quê hương của Bồ Hán Trung trước bia mộ, nói chuyện mình vào hồng trần, cảm giác gặp các sư huynh Tự Nhiên Đường hôm nay.
- Bồ sư huynh, ngày mai ta sẽ lại rời khỏi môn phái, chút nữa đi chỗ sư phụ nên không ở đây lâu với sư huynh. Chờ lần sau trở về ta sẽ nói chuyện với sư huynh nữa.
Tần Hạo Hiên đứng dậy nhìn bia mộ Bồ Hán Trung chăm chú, khóe mắt quét qua các ngôi mộ đầy khắp Anh Linh Sơn. Tất cả đều là các đời tu tiên giả Thái Sơ Giáo chôn xác tại đây, tu tiên giả yên giấc ngàn thu khi còn sống đều từng bất khuất giành mạng sống với trời, không khuất phục số phận, không khuất phục với trời, nhưng cuối cùng không đấu lại trời, vĩnh viễn chôn tại đây.
Tần Hạo Hiên nhìn bốn phía, lòng thầm thề:
- Nơi này không phải chỗ chôn xác ta! Ta muốn thành tiên, phi thăng thành tiên khi phụ mẫu còn sống! Không có gì có thể ngăn cản ta, trời cũng không được!
Tần Hạo Hiên về Vô Danh Phong, đi vào phòng sư phụ, thấy Toàn Cơ Tử ngồi trên bồ đoàn đả tọa điều tức, sắc mặt tái nhợt không có chút máu. Trên giường sư phụ bày các loại dược liệu các sư huynh tặng cho lão trong lớp giảng đạo hôm nay.
Tần Hạo Hiên hơi khom người, quan tâm hỏi:
- Sư phụ sắc mặt không được tốt, có phải khó chịu ở đâu?
Toàn Cơ Tử mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời giờ hỗn tạp không ánh sáng, như lão nhân bình thường gần đất xa trời, nếp nhăn trên mặt càng sâu, nhưng nụ cười vẫn hiền lành như cũ:
- Ha ha, hôm nay luận đạo hơi mệt, người già rồi thân thể kém.
Tần Hạo Hiên nhìn đống dược liệu trên giường, hỏi:
- Sư phụ có cần đệ tử nấu thuốc cho không?
Toàn Cơ Tử nhìn các loại dược liệu trên giường, lắc đầu nói:
- Không cần. Những dược liệu này là các sư huynh của ngươi cực khổ bỏ công lớn tìm kiếm mua về, vi sư sao có thể lấy đồ của họ. Vi sư đã già, thọ nguyên gần hết sắp chết, có dùng thuốc cũng chỉ uổng phí.
Toàn Cơ Tử chỉ một cái tủ phủ vải đen sau lưng Tần Hạo Hiên:
- Vén tấm vải đen lên, đặt dược liệu bên dưới tên các sư huynh của ngươi, chờ vi sư tọa hóa hãy trả lại họ thay vi sư. Giờ có đưa thì bọn họ cũng sẽ không nhận.
Tần Hạo Hiên thầm nghĩ hắn đoán đúng, sư phụ nhận quà của các đệ tử chỉ vì khiến họ yên lòng, sư phụ không thật sự ăn đống thuốc này.
Tần Hạo Hiên không nói nhiều, nghe lời bước tới cái tủ vén tấm vải đen lên. Tủ cao hơn hai người, có hơn ba trăm ngăn kéo nhỏ, mỗi ngăn kéo khắc tên đệ tử Tự Nhiên Đường.
Toàn Cơ Tử nhìn gốc hà thủ ô lại nhìn Tần Hạo Hiên:
- Gốc hà thủ ô này là của Bạch Thiên Thường.
Tần Hạo Hiên khẽ thở dài, cầm hà thủ ô bỏ vào ngăn kéo khắc tên Bạch Thiên Thường.
Toàn Cơ Tử nói đồ nào của người nào, Tần Hạo Hiên cầm lấy bỏ vào ngăn kéo ghi tên đệ tử đó. Một đống đồ mất một nén hương mới xong xuôi.
Làm xong những chuyện này Toàn Cơ Tử kêu Tần Hạo Hiên ngồi xuống bồ đoàn trước mặt mình, nói:
- Lần này vào hồng trần có thu hoạch gì có thể tâm sự với vi sư không?