- Nói đi.
Đệ tử này hỏi:
- Thắc mắc của đệ tử là một câu đạo văn trong Đăng Tâm Kinh. Pháp có thể pháp, phi thường pháp. Vô pháp chi pháp, gọi là chí pháp. Tại sao vô pháp chi pháp là chí pháp?
Đệ tử nói xong cúi người hành lễ ngồi xuống.
Toàn Cơ Tử lại nhìn quanh bốn phía, hỏi các đệ tử khác:
- Có ai có thể trả lời câu này không?
Nhiều đệ tử trong giảng đạo đàn nhìn nhau, nhỏ giọng xì xầm nhưng không ai đứng lên trả lời. Tần Hạo Hiên nghe bọn họ nói nhỏ nửa biết nửa không ý nghĩa câu kinh văn này.
Đăng Tâm Kinh là một bộ đạo thư tinh ảo, tuy không phải công pháp tu luyện gì nhưng mấy ngàn năm trước một tu tiên giả tu vi cực kỳ cao thâm viết ra. Đăng Tâm Kinh ít ỏi mấy ngàn từ ghi lại toàn bộ cảm ngộ tiên đạo của tu tiên giả đó.
Giá trị cảm ngộ tiên đạo đối với người tu vi cao thâm không thấp hơn một môn đạo môn chính pháp cao thâm khó dò, đạo môn chính pháp có giá mà cảm ngộ tiên đạo là vô giá.
Lão tổ khai sơn của Thái Sơ Giáo ngẫu nhiên biết đến Đăng Tâm Kinh liền rộng rãi công khai cho đệ tử trong tông môn. Một là vì Đăng Tâm Kinh là cảm ngộ tiên đạo của cao nhân tu tiên, rất có lợi cho đệ tử môn hạ tu luyện. Thứ hai vì Đăng Tâm Kinh huyền ảo vô cùng, tu vi tinh thâm như lão tổ khai sơn cũng không thể hiểu thấu hết càng đừng nói đến người khác.
Các đời tu tiên giả Thái Sơ Giáo đã tham ngộ Đăng Tâm Kinh, nhưng dù là chưởng giáo đương nhiệm Hoàng Long Chân Nhân cũng không dám nói mình có thể hiểu thấu, bởi vậy đệ tử Tự Nhiên Đường không hiểu là bình thường.
Tần Hạo Hiên thấy không ai đứng lên giải thích, hắn giơ cao tay:
- Sư tôn, đệ tử nguyện ý giải thích thử!
Toàn Cơ Tử cười hiền từ nói:
- Ngươi nói đi.
Tần Hạo Hiên nhớ lại Hình giảng thuật, hỗn hợp chút cảm ngộ của mình, chỉnh lý suy nghĩ xong lên tiếng:
- Câu này mặt chữ nói pháp là tu tiên chi pháp, quy tắc chi pháp, tự nhiên chi pháp, thiên đạo chi pháp, có thể có hình hoặc vô hình. Pháp hữu hình có thể là một pháp môn lợi hại, pháp vô hình mới thật sự là pháp môn chí cao lợi hại thật sự!
Tần Hạo Hiên tạm dừng rồi nói tiếp:
- Câu này đến từ câu đầu tiên của Đăng Tâm Kinh, là tổng kết ý nghĩa chính của toàn thiên. Cá nhân đệ tử cho rằng nó là phần tinh hoa nhất của Đăng Tâm Kinh, kinh văn mấy ngàn chữ mặt sau ví dụ như ngoại dung bách hài sướng, trung thích nhất niệm vô, khoáng nhiên vong sở tại, tâm cùng hư câu không. Hay như khí lấy trực dưỡng mà vô hại, kình lấy khúc súc mà có dư, thần thư thể tĩnh, khắc khắc trong tâm, nội cố tinh thần, ngoại thì an dật, biến ảo hư thực . . . mấy cái này đều là bổ sung và giải thích về vô pháp chi pháp, gọi là chí pháp. Đệ tử cho rằng Đăng Tâm Kinh chỉ có tám chữ, đó là vô pháp chi pháp, gọi là chí pháp, nhưng tám chữ này bác đại tinh thâm, đệ tử cũng chỉ ngộ được đôi chút bề ngoài.
Nghe Tần Hạo Hiên giải thích xong mọi người trong Tự Nhiên Đường, bao gồm Toàn Cơ Tử đều ngẩn ngơ. Họ hoàn toàn không ngờ Tần Hạo Hiên giải thích độc đáo như vậy, giải thích của hắn là phương hướng trước kia họ hoàn toàn không dám nghĩ.
Có ngàn vạn tu tiên giả đã nghiên cứu Đăng Tâm Kinh, nhiều người xem vô pháp chi pháp, gọi là chí pháp là quy tắc chung của Đăng Tâm Kinh, nhưng sẽ không cho rằng câu này là phần tinh túy nhất toàn văn. Giờ nghe Tần Hạo Hiên giải thích, mọi người cảm thấy hắn nói rất có lý. Có lẽ vô pháp chi pháp, gọi là chí pháp đúng là tinh hoa của Đăng Tâm Kinh.
Có thể nói cách giải thích của Tần Hạo Hiên mở ra một cánh cửa cho nhiều đệ tử Tự Nhiên Đường, một mức độ nào đó chỉ điểm Toàn Cơ Tử. Tần Hạo Hiên nói xong Toàn Cơ Tử ngồi trên Liên Hoa Đạo Đàn thẫn thờ thật lâu, chiêm nghiệm vô pháp chi pháp, gọi là chí pháp mà hắn đã nói.
Tần Hạo Hiên chỉ nói vô pháp chi pháp, gọi là chí pháp là quy tắc chung, tinh hoa của Đăng Tâm Kinh, nhưng giải thích này đốt sáng một con đường cho Toàn Cơ Tử nghiên cứu Đăng Tâm Kinh hơn một trăm năm. Những hàng văn sau viết có nhiều chỗ mâu thuẫn trước sau, trong khoảnh khắc chúng nó không còn là chướng ngại gây thắc mắc cho Toàn Cơ Tử nữa.
- Vô pháp chi pháp, gọi là chí pháp.
Toàn Cơ Tử nhìn Tần Hạo Hiên chăm chú, vô cùng vui mừng thầm than:
- Nếu ta trẻ lại mấy chục tuổi có lẽ sẽ ghen tỵ ngộ tính và đạo tâm của hắn. Tần Hạo Hiên chắc chắn có thể dẫn dắt Tự Nhiên Đường đi hướng tương lai càng huy hoàng hơn!
Toàn Cơ Tử kích động nhưng không thất thố, lão lấy lại bình tĩnh nhìn đệ tử bên dưới:
- Có thắc mắc gì hãy tiếp tục đặt câu hỏi!
Giảng đạo đàn lại trở về yên lặng, một đệ tử đứng dậy hỏi vấn đề về tu luyện đạo môn chính pháp.
Toàn Cơ Tử còn chưa mở miệng hỏi các đệ tử trong giảng đạo bản năng nhìn hướng Tần Hạo Hiên, chờ hắn trả lời. Bản thân Toàn Cơ Tử cũng phản xạ nhìn Tần Hạo Hiên.
Bị hơn ba trăm cặp mắt nhìn làm Tần Hạo Hiên thầm xấu hổ. Hắn có hỏi Hình vấn đề này, Hình đã giải thích cho hắn nghe nhưng không trả lời rõ ràng như cái khác, hơi mơ hồ.
Nếu không phải bị hơn ba trăm cặp mắt nhìn Tần Hạo Hiên tuyệt đối sẽ không giơ tay trả lời câu hỏi này. Nhưng trước ánh mắt mong đợi của nhiều sư huynh đệ và sư phụ, nếu từ chối thì hơi già mồm. Tần Hạo Hiên đành phồng can đảm đứng dậy, nói ra hỗn hợp giải thích của Hình và hiểu biết của mình.
Nghe Tần Hạo Hiên giải thích xong Toàn Cơ Tử cười nói:
- Hạo Hiên, vấn đề này ngươi nói hướng đại khái không sai nhưng có mấy chỗ nhỏ không quá rõ ràng, vi sư bổ sung mấy điểm giúp ngươi.
Toàn Cơ Tử giảng giải bổ sung hoàn chỉnh vài chỗ sơ hở của Tần Hạo Hiên.