- Chỉ có đồ ngốc như ngươi mới không hiểu vấn đề đơn giản vậy, ngươi tìm đại đệ tử nào trong Tự Nhiên Đường đều có thể trả lời.
Mỉa mai xong Hình giải thích chỗ sâu cạn đoạn kinh văn này.
Nghe lời Hình nói Tần Hạo Hiên còn tưởng ý nghĩa công pháp này thật sự nông cạn, tại ngộ tính tư chất của hắn quá kém mới không hiểu.
Bạch Thiên Thường hỏi xong Toàn Cơ Tử nhẹ gật đầu, nhìn quanh đệ tử trong giảng đạo đàn:
- Các ngươi có ai có thể giải đáp câu hỏi của Thiên Thường không?
Nhiều đệ tử Tự Nhiên Đường chìm trong suy tư nhưng không ai đứng dậy trả lời, biểu thị bọn họ không hiểu.
Trong phút chốc giảng đạo đàn chìm trong yên tĩnh.
Tần Hạo Hiên cua mày thầm nghĩ:
- Không lẽ Hình lừa ta? Các sư huynh Tự Nhiên Đường không ai hiểu? Vậy giải thích về công pháp này có phải Hình cũng lừa ta? Không được, phải tìm sư phụ nghiệm chứng thử.
Tần Hạo Hiên thử giơ tay lên.
Mắt Toàn Cơ Tử sáng rực, cười nhìn Tần Hạo Hiên:
- Hạo Hiên, ngươi nói hiểu biết của mình cho các sư huynh nghe đi.
Các đệ tử Tự Nhiên Đường ngạc nhiên nhìn Tần Hạo Hiên. Tuy hắn tu luyện tốc độ nhanh, thành tựu tương lai chắc chắn hơn xa bọn họ, nhưng hắn mới nhập môn chưa đầy hai năm làm sao hoàn toàn thấu hiểu được khẩu quyết công pháp huyền diệu khó giải thích?
Bọn họ ngạc nhiên nhưng vẫn chăm chú nhìn Tần Hạo Hiên, chờ mong hắn giải đáp.
Tần Hạo Hiên đứng dậy khom người hướng Toàn Cơ Tử, các sư huynh:
- Vâng, có chỗ nào đệ tử nói không đúng xin sư phụ và các sư huynh điều chỉnh lại.
Tần Hạo Hiên nhớ lại giải thích của Hình, nói:
- Cơ hội động tĩnh nằm ở âm dương, Tần Hạo Hiên nghĩ là vì không có động và tĩnh tuyệt đối. Trong động có tĩnh, trong tĩnh có động, không thể tách riêng động tĩnh ra. Giống như âm dương, không có âm so sánh thì không có dương tồn tại. Nghĩa rộng đến tu tiên giả chúng ta, động tĩnh là động tĩnh của âm dương, là chúng ta mỗi ngày động tâm niệm, trong từng hành vi. Mỗi ngày khi giờ tý âm cực dương sinh từ động đến tĩnh, mỗi ngày giữa trưa cực dương âm sinh, từ tĩnh đến đông, thuận âm dương thời tiết, có khí ngũ hành, như vậy khi đả tọa tu luyện có động tĩnh, tâm tĩnh mà ý động, thân tĩnh mà khí hành mới ngưng thần tụ khí, tu luyện đã tốt càng tốt hơn.
Tần Hạo Hiên giải thích xong nguyên giảng đạo đàn chìm trong yên tĩnh.
Toàn Cơ Tử im lặng thật lâu, mắt tràn ngập kinh ngạc. Toàn Cơ Tử cho Tần Hạo Hiên giải thích vì muốn biết hắn hiểu thế nào về pháp quyết công pháp, nếu có chỗ nào hiểu sai lệch lão sẽ dẫn đường uốn nắn tránh cho lạc lối ảnh hưởng tiến độ tu vi. Khi Toàn Cơ Tử nghe Tần Hạo Hiên giải thích xong thì trợn tròn mắt.
Lòng Toàn Cơ Tử dậy sóng dữ, vô cùng rung động, lão thầm nghĩ:
- Giờ tý âm cực dương sinh, từ động đến tĩnh. Buổi trưa cực dương âm sinh, từ tĩnh đến động. Hạo Hiên thật sự mới nhập môn hai năm? Hắn nói những lời này dù là tu tiên giả tu tiên trăm năm cũng không ngộ thấu, chính ta cũng không hiểu thấu hết. Giải thích của hắn trợ giúp ta, vốn định chỉ điểm hắn không ngờ ngược lại là hắn đề điểm mình.
Các cặp mắt nhìn chằm chằm làm Tần Hạo Hiên thấy gai người, vội ngồi xuống.
Tần Hạo Hiên nói cho Toàn Cơ Tử ích lợi không nhỏ, càng không nói đến sư huynh đệ khác của Tự Nhiên Đường. Bọn họ nghe Tần Hạo Hiên giải thích xong trợn mắt há hốc mồm, có người khoanh chân thử dùng cách cơ hội động tĩnh, đạo âm dơng như hắn nói.
Một lúc sau Bạch Thiên Thường mở mắt ra, kích động nước mắt lưng tròng, cảm kích nhìn Tần Hạo Hiên:
- Đa tạ Hạo Hiên sư đệ chỉ điểm, ta cảm giác đã chạm đến ngưỡng cửa đột phá! Lâu lắm rồi không đột phá, rốt cuộc lại có hy vọng đột phá!
Lời Bạch Thiên Thường nói đẩy không khí giảng đạo đàn lên cao trào, ánh mắt mọi người nóng cháy, khâm phục nhìn Tần Hạo Hiên.
- Hạo Hiên sư đệ nhập môn chưa tới hai năm mà hiểu biết sâu về đường tu luyện như vậy, lợi hại thật.
- Đám sư huynh chúng ta mặc cảm không bằng, ha ha.
- Ai nói nhược chủng không bằng người? Tốc độ tu luyện của Hạo Hiên sư đệ kinh người như thế, tư chất tu tiên cũng hàng đầu, Tự Nhiên Đường chúng ta có Hạo Hiên sư đệ thì có hy vọng hưng thịnh rồi!
Bạch Thiên Thường nhớ lúc nãy nói Tần Hạo Hiên có gì không hiểu cứ đến hỏi mình, không ngờ giây sau đã được hắn chỉ điểm.
Bạch Thiên Thường rối rít cảm ơn:
- Đa tạ Hạo Hiên sư đệ đề điểm!
Các lời ca ngợi làm Tần Hạo Hiên càng bối rối. Giải thích này là Hình nói cho hắn biết, hắn bê nguyên văn ra chứ không phải tự hắn cảm ngộ, nên được sư phụ và các sư huynh khen làm hắn thấy xấu hổ.
Toàn Cơ Tử nhìn hành động của Tần Hạo Hiên càng thích hắn hơn. Tần Hạo Hiên tuy là tu tiên giả nhưng dù gì là người trẻ tuổi chưa tới hai mươi, tuổi trẻ đã có thành tựu như vậy, được nhiều người khen ngợi ca tụng nhưng không kiêu không nóng nảy, đạo tâm kiên cố xưa nay chưa từng thấy.
Toàn Cơ Tử cười càng hiền hòa, nếp nhăn trên mặt giãn ra nhiều.
Toàn Cơ Tử hắng giọng:
- Được rồi, yên tĩnh lại! Cso thắc mắc gì cứ nói ra.
Toàn Cơ Tử nói xong giảng đạo đàn ồn ào như chợ thoáng chốc yên lặng.
Một đệ tử đứng lên nhìn Toàn Cơ Tử, cung kính nói:
- Sư tôn, đệ tử cũng có thắc mắc về tu luyện.