Tần Hạo Hiên thầm kinh ngạc. Thái Sơ Bảo Điện là trung tâm đại trận hộ sơn nên toát ra khí thế ngập trời cũng dễ hiểu, chẳng lẽ giảng đạo đàn này cũng là mắt trận quan trọng của đại trận hộ sơn sao?
Dường như nhìn ra thắc mắc của Tần Hạo Hiên, Toàn Cơ Tử mỉm cười giải thích rằng:
- Có phải thấy rất lạ giảng đạo đàn nhìn như kiến trúc bình thường nhưng tại sao toát ra khí thế giống Thái Sơ Bảo Điện?
Tần Hạo Hiên khó hiểu gật đầu nhìn Toàn Cơ Tử.
Mắt Toàn Cơ Tử lóe tia sáng khát khao hướng tới:
- Khi Vô Danh Phong còn là cơ sở ban đầu của Thái Sơ Giáo thì giảng đạo đàn đã tồn tại, lão tổ khai sơn từng giảng đạo khai đàn tại đây, cũng là nơi các đời tổ tiên Tự Nhiên Đường giảng đạo giảng pháp, tích lũy mấy ngàn năm đương nhiên ẩn chứa một tia ngụ ý thiên đạo. Truyền thuyết tiên nhân ở trong hang núi bình thường lâu cũng sẽ dính tiên khí, trở thành động tiên.
Tần Hạo Hiên há hốc mồm ngơ ngác nhìn Toàn Cơ Tử. Vậy tức là giảng đạo đàn trước mắt là nơi lão tổ khai sơn của Thái Sơ Giáo giảng đạo giảng pháp.
Tần Hạo Hiên sờ Long Lân Tiên Kiếm hóa thành hộ tâm kính trước ngực, thầm nghĩ:
- Đây cũng là tiên kiếm lão tổ khai sơn từng dùng, một kiếm chặt đứt Hoàng Đế Phong, tu vi phải cao đến cảnh giới cỡ nào?
Đi theo Toàn Cơ Tử vào giảng đạo đàn, Tần Hạo Hiên nhìn thoáng qua. Tự Nhiên Đường tuy là đường kém nhất trong năm đường nhưng dù gì là cơ sở của Thái Sơ Giáo, giảng đạo đàn chế tạo với tiêu chuẩn cao nhất.
Giảng đạo đàn trong bốn đại đường cao ba trượng ba, phạm vi trăm trượng. Nhưng giảng đạo đàn của Tự Nhiên Đường cao bốn trượng bốn, phạm vi năm trăm trượng, đủ chứa vạn người cùng thỉnh kinh thụ nghiệp.
Chính giữa giảng đạo đàn có một đạo đàn hoa sen nho nhỏ, tạo hình đóa hoa sen cao ba thước, bên trên trải đệm ngồi bện bằng trúc trông hết sức bình thường.
Phía trước đạo đàn đặt lư hương bằng thiết đen hình dạng hổ báo đang bốc khói mờ. Huấn hương không bằng hương liệu của Ngu trưởng lão nhưng cũng là huân hương cao cấp Toàn Cơ Tử bình thường không nỡ dùng.
Tần Hạo Hiên biết sư phụ tuy cảnh giới thực lực không cao nhưng thân phận địa vị đặt ở đó, môn phái vì thân phận của sư phụ sẽ phân phối một ít huân hương có lợi cho tu luyện. Nhưng Toàn Cơ Tử không nỡ dùng, để dành cho khai đàn giảng đạo mỗi tháng. Những huân hương này có thể trợ giúp đệ tử Tự Nhiên Đường bình tâm tĩnh khí, chìm đắm vào nhanh hơn.
Đệ tử Tự Nhiên Đường mới có ba trăm người, trừ bế quan khổ tu ra còn lại đều tụ tập dưới đạo đàn hoa sen, ngồi dưới đất quanh lư hương hổ báo, nhỏ giọng trò chuyện, giao lưu tâm đắc tu luyện.
Khi họ thấy Toàn Cơ Tử đi vào giảng đạo đàn, tất cả khuôn mặt nghiêm túc cung kính đứng dậy, đồng thanh kêu lên:
- Bái kiến sư tôn!
Toàn Cơ Tử mỉm cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn ngập hiền lành nhìn mấy trăm đệ tử.
Toàn Cơ Tử không giống đường chủ của Tự Nhiên Đường mà như trưởng bối hiền từ, dịu dàng nói:
- Miễn lễ!
Toàn Cơ Tử nhẹ nhàng nhảy lên đạo đàn hoa sen, khoanh chân ngồi xuống. Tất cả đệ tử Tự Nhiên Đường cùng chắp tay thi lễ, đi tới trước đạo đàn hoa sen, tay cầm các loại dược liệu.
- Sư tôn, đây là hà thủ ô năm mươi năm đệ tử tìm được, nghe nói ăn vào có ích cho thân thể.
- Đệ tử ngẫu nhiên được một gốc linh chi trăm năm, xin sư tôn hãy nhận.
- Sư tôn, đệ tử tìm được hắc hồng hoa mười năm hiếu kính người, xin sư tôn hãy nhận lấy, có lẽ sẽ trợ giúp sư phụ kéo dài tuổi thọ.
Thoáng chốc các loại dược liệu không quá quý báu đưa tới trước mặt Toàn Cơ Tử. Đám sư huynh đệ Tự Nhiên Đường ánh mắt cầu xin nhìn sư phụ, hy vọng sư phụ nhận đồ của mình, càng hy vọng sư phụ dùng rồi kéo dài thọ nguyên.
Tần Hạo Hiên hơi bất ngờ, từ lâu hắn đã nghe thấy đệ tử Tự Nhiên Đường nghèo khó. Diệp Nhất Minh, Bồ Hán Trung sư huynh thực lực số một ố hai trong Tự Nhiên Đường cũng không mang thứ tốt gì trên người, càng đừng nói tới những sư huynh đệ mới có Tiên Miêu cảnh vài diệp. Tài nguyên tu tiên của họ toàn dựa vào những linh điền cằn cỗi gieo trồng hàng năm, một năm nếu được mấy chục viên hạ tam phẩm linh thạch thì đã là mùa thu hoạch lớn.
Nhìn ra được những dược liệu họ lấy ra là vắt hết óc thu gom.
Tần Hạo Hiên thầm cảm thán:
- Tự Nhiên Đường mặc dù lụi bại nhỏ yếu nhưng có ấm áp mà bốn đại đường khác không có. Bốn đại đường khác tuyệt đối không đoàn kết đồng lòng như Tự Nhiên Đường.
Hành động của các đệ tử làm lòng Toàn Cơ Tử cảm động, lão mỉm cười ấm áp, ánh mắt càng hiền từ nói:
- Vậy vi sư sẽ nhận.
Toàn Cơ Tử nhận các thứ từ tay đệ tử. Tần Hạo Hiên ngạc nhiên nhìn sư phụ, hắn nhạy cảm phát hiện ánh mắt của sư phụ là lạ. Mỗi khi nhận một món sư phụ sẽ nhìn kỹ đệ tử tặng quà, như muốn ghi nhớ dược liệu và đệ tử tặng dược tránh cho lẫn lộn.
Nhìn ánh mắt của sư phụ, Tần Hạo Hiên bản năng cảm giác tuy sư phụ nhận mấy thứ này nhưng tuyệt đối không dùng, có ngày nào sư phụ tọa hóa thì sẽ trả lại chúng nó cho các sư huynh đệ Tự Nhiên Đường.
Vì Tần Hạo Hiên nghe Hình nói đã biết kéo dài thọ nguyên không phải chuyện đơn giản, hắn có Chung Nhũ Linh Dịch giúp kéo dài thọ nguyên nhưng cũng phải luyện chế thành đan mới có hiệu quả. Những dược liệu này kém hơn Chung Nhũ Linh Dịch mười vạn tám ngàn dặm làm sao có tác dụng kéo dài thọ nguyên? Nếu không vì vậy Xích Luyện Tử đã chẳng gắt gao đuổi theo hắn muốn cướp Chung Nhũ Linh Dịch, môn phái cũng sẽ không chú trọng Chung Nhũ Linh Dịch đến thế.
Hình hiểu đạo lý đó, Tần Hạo Hiên cũng hiểu, Toàn Cơ Tử càng không thể nào không hiểu. Nên Tần Hạo Hiên càng chắc chắn sư phụ sẽ không ăn mấy thứ này.
Toàn Cơ Tử nhận các loại dược liệu đệ tử hiếu kính xong một đệ tử không biết mặt Tần Hạo Hiên mở miệng hỏi:
- Sư tôn, vị sư đệ sau lưng người là . . .?
Nhiều sư huynh đệ không biết Tần Hạo Hiên đều nhìn Toàn Cơ Tử. Là lão mang hắn đến giảng đạo đàn,hiển nhiên người này có địa vị không tầm thường trong lòng sư phụ.