Tần Hạo Hiên cố nén lòng hưng phấn báo cáo với sư phụ những gì gặp được, nguy hiểm, tình huống tu luyện trong Nhập Hồng Trần, và về hậu nhân của Bồ sư huynh trong khi hai người đi đến chỗ đậu Tiên Vân Xa. Hắ
Toàn Cơ Tử nghe Tần Hạo Hiên nói đã lấy được nửa phần sau Tụ Hải Quyết từ tay Diệp Nhất Minh, hơn nữa tu luyện đến Tiên Miêu cảnh cửu diệp thì lộ vẻ mặt vui mừng, như người nhà hiền lành biết hài tử lấy được thành tích tốt, vui mừn từ tận đáy lòng, vừa vô tư vừa tự hào.
Sau đó Toàn Cơ Tử cau mày, vì lão nghĩ đến một vấn đề. Tần Hạo Hiên tu luyện Tụ Hải Quyết xong sẽ giảm bớt tốc độ tu luyện, lão không có công pháp tốt hơn truyền cho hắn, chẳng lẽ để hắn bước lên con đường cũ của lão sao?
Toàn Cơ Tử nhìn Tần Hạo Hiên, tự nhủ lòng:
- Không được, tuyệt đối không được! Đệ tử này là ta mong mỏi bao nhiêu năm mới có được, hy vọng hưng thịnh của bao nhiêu đời tổ tiên Tự Nhiên Đường toàn đặt trên vai hắn!
Đến chỗ đậu Tiên Vân Xa, Tần Hạo Hiên nhớ khỉ con Tiểu Kim của mình, hắn xin về Linh Điền Cốc.
Toàn Cơ Tử không ngăn cản:
- Ngươi đi xem cũng tốt, lát nữa đến Tự Nhiên Đường tìm ta.
Đối với lão nhân cảnh giới không cao nhưng quan tâm mình như phụ huynh này làm Tần Hạo Hiên tôn trọng từ tận đáy lòng, không bao giờ muốn làm trái ý lão:
- Vâng!
Đệ tử mới nhập môn năm ngoái đều ra ngoài đi Nhập Hồng Trần, đệ tử mới năm nay còn đang chiêu mộ. Nên ở Linh Điền Cốc trừ sư huynh tạp dịch cũ, đệ tử thỉnh thoảng chạy tới chăm sóc linh điền của mình ra không có bao nhiêu người.
Khi Tần Hạo Hiên về phòng mình, từ xa thấy một bầy Đại Lực Viên Hầu kết thúc công việc đi theo con khỉ vàng sậm trở về.
Khỉ con vàng sậm thủ lĩnh từ xa thấy Tần Hạo Hiên, đôi mắt sáng bắn ra tia sáng nhanh chóng nhảy vào ngực hắn, suýt đụng hắn lảo đảo.
Tần Hạo Hiên vuốt lông vàng sậm bóng loáng của Tiểu Kim, nhìn con khỉ dần to khỏe nhưng không cao bao nhiêu, trong lòng hắn rất vui mừng.
Xa cách bốn tháng Tiểu Kim gặp lại Tần Hạo Hiên thì rất nhiệt tình, thỉnh thoảng sờ tóc hắn, gãi nách hắn, xem người hắn như thân cây nhảy tới nhảy lui.
Mấy trăm con Đại Lực Viên Hầu thuộc hạ nhìn Hầu Đại Vương bình thường uy phong lẫm lẫm trước mặt chúng nó vậy mà cũng có mặt nghịch ngợm, chúng nó ngẩn ngơ nhìn. Tiểu Kim chỉ dẫn bầy Đại Lực Viên Hầu đã biết phun ra nuốt vào nhiều tinh hoa nhật nguyệt, không được đến mức linh trí bằng nhân loại nhưng cũng có chỉ số thông minh.
Tần Hạo Hiên mặc kệ Tiểu Kim quậy một trận, lòng rất ấm áp, sau đó ôm chặt nó quan sát cẩn thận.
Lúc nãy Tần Hạo Hiên đã cảm thấy trên người Tiểu Kim có sự thay đổi, nhưng khỉ con nhảy nhót không yên làm hắn không thấy rõ ràng. Sau khi ôm chặt Tiểu Kim, Tần Hạo Hiên thấy rõ cổ nó mọc vòng lông màu vàng nhạt, so với màu vàng sậm toàn thân thì vòng lông vàng nhạt này rất dễ thấy. Nhìn Tiểu Kim người đầy cơ bắp chắc khỏe, đáy mắt thỉnh thoảng lóe tia sáng, động tác càng nhanh nhẹn, Tần Hạo Hiên dám chắc vật nhỏ này không làm hư Hành Khí Đan của hắn, tốc độ tu luyện rất nhanh.
Trước khi đi Tần Hạo Hiên cố ý để lại vài viên Hành Khí Đan cho Tiểu Kim, hy vọng trợ giúp tốc độ tu luyện cho nó, nay xem ra không lãng phí tấm lòng vất vả của hắn.
Nhưng thân phận của Tiểu Kim ngày càng làm Tần Hạo Hiên nhức đầu. Con khỉ này có thể phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt, đã có tám trăm tiểu đệ Đại Lực Viên Hầu, có chỉ số thông minh bằng nhân loại, có thể tu luyện quyển bí tịch công pháp Tần Hạo Hiên tìm được trong Tuyệt Tiên Độc Cốc, Tiểu Kim không chỉ là con khỉ bình thường.
Tần Hạo Hiên ôm Tiểu Kim nói:
- Đi, theo ta đi gặp sư phụ của ta. Ta muốn biết ngươi rốt cuộc là con khỉ gì.
Tiểu Kim chớp chớp mắt, không từ chối, có lẽ nó cũng tò mò mình là con khỉ gì.
Đến Tự Nhiên Đường trên Vô Danh Phong, Tần Hạo Hiên đi thẳng tới phòng sư phụ.
Ngu trưởng lão thấy Tần Hạo Hiên mang con khỉ của mình tới thì ngạc nhiên nhìn lâu chút.
Tiểu Kim của Tần Hạo Hiên rất nổi tiếng trong Thái Sơ Giáo. Đệ tử dựa vào cày cấy linh điền kiếm linh thạch đều biết Tiểu Kim, tiếng lành đồn xa trong đệ tử trồng trọt, dưới tay có tám trăm con Đại Lực Viên Hầu huấn luyện nghiêm chỉnh giỏi việc nhà nông. Nó chỉ cần lấy hai mươi phần trăm thu hoạch sau khi chín, đám đệ tử Thái Sơ Giáo có thể rút ra nhiều thời gian hơn cho việc tu luyện.
Tần Hạo Hiên vuốt đầu Tiểu Kim:
- Sư phu, hôm nay đệ tử mang Tiểu Kim đến gặp sư phụ là muốn hỏi sư phụ có biết loài khỉ này không?
Tiểu Kim híp mắt rất hưởng thụ được Tần Hạo Hiên vuốt ve.
Toàn Cơ Tử nhìn nhìn, chậm rãi lắc đầu:
- Nó trừ rất thông minh ra còn có điểm gì kỳ lạ?
Tần Hạo Hiên thẳng thắn nói ra bí mật lớn nhất của Tiểu Kim:
- Tiểu Kim còn biết tu luyện.
Nếu người khác biết bí mật này chắc chắn sẽ xem Tiểu Kim như dị chủng tà ma rồi tiêu diệt, nhưng Tần Hạo Hiên biết sư phụ Toàn Cơ Tử sẽ không làm như vậy.
Nghe nói Tiểu Kim biết tu luyện, Toàn Cơ Tử cau mày nhìn một lúc, hỏi Tần Hạo Hiên:
- Ta có thể lấy một giọt máu của nó không?
Tần Hạo Hiên nhìn Tiểu Kim, tuy nó không muốn, kêu chít chít mấy tiếng nhưng vẫn vươn tay ra.