Nói thí dụ như luyện khí, một vũ khí đã thành phẩm, nếu như muốn uy lực trở nên càng mạnh, liền phải tiếp tục tôi luyện, thời gian một lần tôi luyện ngắn nhất cũng mất một tháng, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp cần phải rời khỏi đó, vậy thì nhất định phải cho ra lò, mà quá trình này cũng mất thời gian một ngày.
Nếu là trực tiếp lấy từ trong lò ra, vậy không chỉ lãng phí thời gian luyện chế, còn có thể làm hỏng vũ khí, cho nên việc này mặc dù rất gấp, nhưng Quyền trưởng lão cũng đồng ý để Tô Bách Hoa và Bích Trúc tử ngày mai mới xuất phát.
Dù sao không có vũ khí thuận tay, sức chiên đấu của bọn họ cũng bị giảm đi rất nhiều, nếu gặp phải nguy hiểm hoặc chuyện ngoài ý muốn, vậy tổn thất hai vị Đường chủ cũng chính là tổn thất mà Thái Sơ Giáo khó có thể thừa nhận.
Hoàng Long chân nhân quyết định xong, nói với năm vị Đường chủ:
- Vậy thì để Tô Đường chủ, Bích Trúc Đường chủ và Ngu sư đệ ngày mai dẫn theo Tần Hạo Hiên xuất phát. Tô Đường chủ, Bích Trúc Đường chủ, các ngươi điều tra nếu thấy điều gì khác thường, nhất định phải phá hủy tất cả trận pháp liên quan, còn về Ngu sư đệ và Tần Hạo Hiên thì mau chóng trở về chiến trường.
Sắp xếp thỏa đáng, Thái Sơ Bảo Điện lâm vào sự trầm mặc có chút lúng túng, chỉ chờ đợi Hoàng Long chân nhân tuyên bố giải tán, nhưng hình như còn có một chuyện lớn chưa làm!
Đường chủ Tứ đại đường đều biết, đại sự này chính là khen thưởng cho Tần Hạo Hiên lập đại công còn chưa được quyết định, lập được công lao lớn như vậy, khen thưởng này tất nhiên là không tầm thường.
Nhưng Hoàng Long chân nhân không chủ động nói, bốn vị Đường chủ còn lại đương nhiên cũng sẽ không ngu ngốc mà nói ra, vấn đề dính dáng đến lợi ích, bốn vị Đường chủ không ai hy vọng phần thưởng lớn này rơi vào trong tay Tự Nhiên đường, cho nên cả đám đều giả ngốc; nếu như người lập công là đệ tử của họ, chỉ sợ bọn họ đã sớm kêu lên.
Thực ra cũng không phải Chưởng giáo và Đường chủ Tứ đại đường xấu bụng, mà là trong lòng bọn họ cũng cảm thấy công lao này quả thực quá lớn, thực sự không biết nên thưởng cho Tần Hạo Hiên thứ gì mới tốt.
Thái Sơ Giáo có được tài nguyên tu tiên nhiều nhất Tường Long quốc, nhưng cũng không giàu đến mức có thể khiến mỗi đệ tử đều giàu đến nứt đố đổ vách. Nếu như những tài nguyên này mà chia đều ra, vậy thì trong tay mỗi đệ tử cũng rất ít, vì sự trường tồn của tông môn, cho nên đều chia cho những người ưu tú, đệ tử ưu tú cho nhiều, đệ tử tư chất bình thường sẽ cho ít hoặc là không cho.
Về phân phối tài nguyên, Tứ đại đường không ai hơn ai, mà Tự Nhiên đường cũng có địa vị tương đương lại ít đến đáng thương. Một là vì Tự Nhiên đường ít người, hai là thực lực yếu, không có thực lực liền không thể có nhiều tài nguyên, đây đã là quy định bất thành văn của Thái Sơ Giáo.
Với khen thưởng mà Tần Hạo Hiên nên có, nếu như quy đổi thành tài nguyên tu tiên, vậy cũng đủ khiến cho Tứ đại đường còn lại phải điên cuồng.
Cũng không phải Hoàng Long chân nhân không nỡ khen thưởng cho Tần Hạo Hiên và Tự Nhiên đường, mà là bởi vì trong mắt hắn, khen thưởng phong phú cho Tần Hạo Hiên và Tự Nhiên đường, quả thật chính là phung phí!
Nếu như đổi lại là bất kỳ một người nào trong ba đệ tử Tử loại vô thượng lập công, không cần người khác nhắc nhở, Hoàng Long chân nhân cũng sẽ chủ động đưa ra khen thưởng, nhưng bây giờ...
Hoàng Long chân nhân cảm thấy bầu không khí không thích hợp, hắn sờ mũi một cái, nói một câu:
- Tự giải tán hết đi!
Nói xong, Hoàng Long chân nhân liền muốn tạm thời bỏ qua chuyện này, trở về nghiên cứu một chút nên khen thưởng cho Tần Hạo Hiên như thế nào, dù sao công lao phát hiện này của hắn thật sự là quá lớn, bây giờ mờ khen thưởng, nếu ít... vậy thì trái với tinh thần của Thái Sơ, thưởng nhiều? Liền sợ Tần Hạo Hiên không dùng hết nhiều như vậy, ngược lại lãng phí, làm hỏng đạo tâm có vẻ không tệ của hắn, vậy thì không phải là khen thưởng, mà là hại hắn.
Hoàng Long đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tuyền Cơ Tử là sư phụ của Tần Hạo Hiên, lúc này cũng không quan tâm tới lễ nghĩa gì nữa, trực tiếp đứng lên nói:
- Chưởng giáo, từ đã hẵng rời đi...
Hoàng Long chân nhân vừa rời mông khỏi ghế, còn chưa kịp đứng thẳng người đã bị Tuyền Cơ Tử gọi lại, vẻ mặt lúng túng dừng lại ở giữa không trung, sau đó mới ngồi trở lại ghế.
Mấy vị Đường chủ còn lại nhìn thấy Tuyền Cơ Tử sốt ruột, Chưởng Giáo xấu hổ, vô cùng buồn cười lại không dám cười ra tiếng, bọn họ trong lòng đều hiểu rõ, mỗi người đều nhịn đến mặt cũng muốn biến hình.
Tuyền Cơ Tử cũng biết vừa rồi là không lễ phép, nhưng vì lợi ích của đệ tử yêu quý nhất, không lễ phép thì không lễ phép, dù sao cũng là Chưởng giáo đuối lý.
- Chưởng giáo, trong chuyện này, đệ tử Tần Hạo Hiên của Tự Nhiên đường ta có phải đã lập đại công hay không?
Tuyền Cơ Tử không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng.
Lập tức, bất kể là Quyền trưởng lão hay là bốn vị Đường chủ còn lại, vốn đều lộ ra thần sắc xem kịch hay cũng trở nên có chút đặc sắc. Tần Hạo Hiên lập đại công là không thể nghi ngờ, hơn nữa công lao này lớn đến mức khiến cho người ta giật mình, nếu Tuyền Cơ Tử đã lên tiếng đòi khen thưởng cho Tần Hạo Hiên, vậy Hoàng Long chân nhân cũng chỉ có thể ban thưởng.
Hiện giờ điều mọi người tò mò chính là, Hoàng Long chân nhân rốt cuộc sẽ khen thưởng như thế nào?
Trong lòng Cổ Vân Tử bất đắt dĩ nghĩ: Tần Hạo Hiên chỉ là một đệ tử loại yếu, dựa vào Hành Khí Đan của Từ Vũ mới đến được trình độ như bây giờ, khen thưởng cho hắn thật sự là lãng phí! Không biết Chưởng Giáo sẽ thưởng cho hắn cái gì? Không phải là lấy mấy vạn linh thạch tới cho có lệ chứ?
Trong lòng mấy vị Đường chủ còn lại cũng có những suy đoán khác nhau, đồng thời đều cho rằng Chưởng giáo rất có thể dùng mấy vạn linh thạch để ứng đối với Tần Hạo Hiên. Một đệ tử nếu chăm chỉ vất vả lao động một năm, trồng Linh Địa, làm việc hết sức nhiều lắm cũng chỉ có thể kiếm được hai, ba trăm viên linh thạch hạ tam phẩm, Tần Hạo Hiên dựa vào phát hiện ngoài ý muốn liền có thể đổi lấy mấy vạn linh thạch hạ tam phẩm, trong các đệ tử của Thái Sơ Giáo cũng coi như có chút của cải.
Thực ra không chỉ có mấy vị Đường chủ nghĩ như vậy, Hoàng Long chân nhân cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn thân là Chưởng giáo, vì mâu thuẫn giữa các Tử loại mà có chút ý kiến với Tần Hạo Hiên, nhưng cũng không thể thật sự làm như vậy, khen thưởng là tốt với hắn, nhưng đồng thời cũng phải bảo vệ tốt hắn, đừng để hắn vì lần khen thưởng này quá mức phong phú mà làm hỏng đạo tâm, ngược lại cắt đứt con đường tu luyện của hắn.
Còn về chuyện mấy vạn linh thạch hạ tam phẩm... Trong đầu hắn liền hiện lên cảnh tượng bị mọi người chế giễu.
..............................
- Ngươi biết không? Một đệ tử Thái Sơ Giáo phát hiện ra trận pháp thông đạo thời không mở ra U Tuyền Minh Giới, lập tức bẩm báo lại với Thái Sơ Giáo, từ gốc ngăn cản khả năng xuất hiện U Tuyền Ma Uyên thứ hai!
- Woa, đệ tử kia chính là lập đại công, khen thưởng chắc hẳn rất phong phúđi? Ta đoán là đan dược gia tăng thọ tguyên? Hoặc là đan dược mà mỗi Tu Tiên giả đều tha thiết mơ ước?
- Thôi đi, đều không phải, Chưởng giáo Thái Sơ Giáo dùng mấy vạn linh thạch cho có lệ! Hơn nữa còn là linh thạch hạ tam phẩm.
- Xì! Nhỏ mọn như vậy? Đệ tử Thái Sơ Giáo thật đáng thương, về sau còn ai dám tới Thái Sơ Giáo nữa?
.........................
Trong đầu Hoàng Long chân nhân tự động hiện ra những lời châm chọc như vậy, hắn không muốn mất mặt như vậy, Thái Sơ Giáo càng không muốn.