- Không cần nhiều người đi như vậy, hai người đi thôi, dẫn theo hắn nữa là được.
Trong mắt Quyền trưởng lão hiện lên vẻ hài lòng, sau đó chỉ vào Tần Hạo Hiên, lại nói:
- Các ngươi quyết định đi.
Tuyền Cơ Tử là người lên tiếng đầu tiên:
- Chưởng Giáo, ta là sư phụ của Tần Hạo Hiên, việc này là do Tần Hạo Hiên phát hiện, hắn lại là đệ tử Tự Nhiên đường ta, ta làm sư phụ đương nhiên không thể chối từ.
Đệ tử thay mình tăng thể diện, từ khi Tuyền Cơ Tử tiếp quản Tự Nhiên đường đến nay chưa từng tự hào như thế, giọng nói cũng vô cùng phấn khởi.
- Không được!
Giọng nói của Cổ Vân Tử truyền đến.
Tần Hạo Hiên kinh ngạc nhìn về phía Cổ Vân Tử, trong lòng Tần Hạo Hiên, Cổ Vân Tử là đại biểu cho sự âm hiểm ích kỷ, mặc dù Tần Hạo Hiên cũng không hy vọng sư phụ tuổi đã cao phải mạo hiểm, nhưng hắn cũng muốn nghe xem tại sao Cổ Vân Tử lại nói rằng sư phụ của mình không thể đi.
Cổ Vân Tử nhìn Tuyền Cơ Tử nói:
- Tuyền Cơ Đường chủ, ngươi không thể đi.
Tuyền Cơ Tử nhíu nhíu mày, nói:
- Cổ Đường chủ, tại sao?
- Việc này còn nhiều uẩn khúc, người phía sau màn đã dám coi trời bằng vung, vậy khẳng định có đầy đủ chuẩn bị. Tự Nhiên đường các người luôn ít nhân tài, hiện giờ toàn bộ Tự Nhiên đường đều dựa vào một mình ngươi chống đỡ, mấy người chúng ta đến đó cho dù chết cũng không sao cả, lập tức sẽ có trưởng lão Tiên Thụ cảnh khác đến tiếp quản; nhưng nếu ngươi chết, Tự Nhiên đường liền xong đời.
Trong lời nói của Cổ Vân Tử lộ ra chút quan tâm, nói:
- Hơn nữa tuổi tác của ngươi đã cao...
Tần Hạo Hiên nghe Cổ Vân Tử nói vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc, mặc dù hắn đã cố gắng khắc chế mình không lộ ra biểu cảm kinh ngạc, nhưng miệng vẫn há to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà.
Cổ Vân Tử là người ích kỷ như vậy, vậy mà lại quan tâm sư phụ như vậy?
Tô Bách Hoa của Bách Hoa đường cũng nói:
- Đúng vậy, Tuyền Cơ Đường chủ, Tự Nhiên đường không thể thiếu ngươi, chúng ta có thể đi mạo hiểm, bởi vì chúng ta không còn điều bận tâm, nhưng ngươi thì không thể.
Bích Trúc Tử và trưởng lão thay mặt Hạ Vân Đường chủ tới tham dự cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hoàng Long chân nhân ngồi trên bảo tọa Chưởng giáo nhìn cuộc đối thoại của năm vị Đường chủ, trên mặt lộ ra chút vui mừng, vẻ mặt ôn hòa nói với Tuyền Cơ Tử:
- Nếu đã vậy, Tuyền Cơ Đường chủ cũng không cần đi, Tự Nhiên đường quả thực không thể thiếu ngươi.
Nghe được mấy câu này, Tần Hạo Hiên véo mạnh vào lưng một cái, cảm giác đau đớn truyền đến khiến hắn không thể tin được, đây thật sự không phải đang nằm mơ?
Vốn dĩ Ngũ đại đường âm thầm cạnh tranh với nhau, Tự Nhiên đường lại luôn luôn không được Tứ đại đường còn lại coi trọng, vốn dĩ Tần Hạo Hiên tưởng rằng sư phụ nói muốn tham gia, bốn vị Đường chủ còn lại sẽ vội vàng đồng ý, không ngờ kết quả cuối cùng lại là như vậy.
Tần Hạo Hiên khó có thể tin nhìn về phía Cổ Vân Tử, tên béo âm hiểm muốn biến hắn thành Thi Binh, thật sự là Cổ Vân Tử?
Đồng thời, trong lòng Tần Hạo Hiên cũng dần dần cảm thấy một chút ấm áp. Vốn dĩ hắn chỉ cảm thấy thân thiết với Tự Nhiên đường, bây giờ lại nảy sinh hảo cảm đối với Thái Sơ Giáo. Những người ngồi trong Thái Sơ Bảo Điện này, trừ mình ra thì đều là nhân vật cấp cao quan trọng trong Thái Sơ Giáo, nhân vật cấp cao của một tông môn mặc dù bình thường lục đục với nhau, âm thầm cạnh tranh, nhưng đến thời khắc mấu chốt cũng rất đoàn kết, thậm chí biểu hiện ra sự quan tâm hiếm thấy.
Tần Hạo Hiên không khỏi nhìn thêm Hoàng Long chân nhân vài lần, vốn dĩ không có nhiều hảo cảm với vị Chưởng giáo này, nay cũng không bài xích như trước.
Ích kỷ tư lợi là bản tính của con người, nhưng chuyện trong nhà là chuyện của mình, khi đối mặt với kẻ địch còn có thể đoàn kết nhất trí, tông môn như vậy khó trách có thể trở thành Thần Giáo hộ quốc của Tường Long quốc, khó trách có thể đứng vững ngàn năm không suy.
Khi Tần Hạo Hiên còn đang thất thần, mấy vị Đường chủ đã tranh luận xong, sẽ do Tô Bách Hoa và Bích Trúc Tử đi, Cổ Vân Tử lưu lại trấn thủ Thái Sơ Giáo, còn về Hạ Vân đường, Hạ Vân Tử sớm đã bị phái ra ngoài đi Cổ Phong phái.
Sau khi quyết định người đi, Quyền trưởng lão nói với Tô Bách Hoa và Bích Trúc Tử:
- Lúc nào lên đường?
Hai người Tô Bách Hoa và Bích Trúc Tử suy nghĩ một chút, vẻ mặt Bích Trúc Tử có chút chần chờ, đáp:
- Ngày mai đi, đan dược ta luyện chế còn ở trong lò, cần thêm chút thời gian.
Quyền trưởng lão gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Chuyện đan dược ra lò mà Bích Trúc Tử nói, lúc nhập đạo Tần Hạo Hiên đã được nghe Bồ Hán Trung sư huynh nhắc tới.
Tu Tiên Giả luyện đan hoặc luyện khí, thường thường mất rất nhiều thời gian.