Sau khi Tần Hạo Hiên tạm biệt Diệp Nhất Minh sư huynh, chạy về chỗ ghi danh.
Chỗ ghi danh, Ngu trưởng lão đang giúp Lý Tĩnh thống kê công huân, ánh mắt lo lắng thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa.
Sau khi Tần Hạo Hiên tiến vào chỗ ghi danh, hành lễ với Ngu trường lão, nói:
- Trưởng lão, chuyện của ta đã xử lý xong, chúng ta...
- Tần sư đệ, Ngu trưởng lão đang bận, ngươi có lời gì đợi lát nữa rồi nói!
Tần Hạo Hiên còn chưa nói xong, Lý Tĩnh đang tính công huân không nhịn được cắt ngang lời nói của hắn, lúc trước Tần Hạo Hiên ở bên ngoài phớt lờ mình, bây giờ còn dám to gan lớn mật, không lễ phép trước mặt Ngu trưởng lão như vậy.
Tần Hạo Hiên không biết Ngu trưởng lão có thân phận gì, nhưng Lý Tĩnh hắn sao có thể không biết, cho dù là các trưởng lão khác có việc tìm Ngu trường lão, lúc Ngu trưởng lão đang bận cũng phải ngoan ngoãn đứng chờ một bên, đợi Ngu trưởng lão xong việc rồi tính, Tần Hạo Hiên chỉ là một đệ tử loại yếu, lại dám nói chuyện không biết lớn nhỏ như vậy.
Nếu không phải Ngu trưởng lão có mặt ở đây, Lý Tĩnh phải để ý đến thân phận, bằng không hắn thật sự rất muốn hỏi Tần Hạo Hiên, cái gì gọi là chuyện của ta đã làm xong? Việc của ngươi thì có liên quan gì đến Ngu trường lão, còn bày ra dáng vẻ rất thân với Ngu trường lão. Chẳng lẽ ngươi không biết Ngu trưởng lão thân với ta đến mức nào sao? Trong khoảng thời gian này, Ngu trưởng lão cũng thường xuyên chỉ điểm mình tu luyện.
Một đệ tử loại yếu, được Từ Vũ mới có được mấy viên Hành Khí Đan, tốc độ tu luyện có thể so với Hôi loại. Nhưng cũng chỉ là có thể so với Hôi loại mà thôi, vừa tới đây đã muốn thể hiện có quan hệ tốt với trưởng lão, muốn áp chế ta, bây giờ ta đã đứng đầu danh sách, ngươi bớt ra vẻ với ta đi.
Lý Tĩnh nhìn Tần Hạo Hiên, không hề che giấu vẻ chán ghét trong mắt, thầm nghĩ: Trước kia muốn giữ gìn quan hệ với ngươi là vì muốn Hành Khí Đan trong tay ngươi, lẽ nào ngươi thật sự cho rằng ta cần nịnh bợ ngươi.
Rất nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu Lý Tĩnh rồi biến mất, sau đó hắn không chút khách khí nói:
- Tần sư đệ, ta còn có vài vấn đề về tu luyện muốn thỉnh giáo Ngu trưởng lão, nếu ngươi có chuyện gì đợi lát nữa lại đến, thế nào?
Mặc dù là lời nói thương lượng, nhưng ngữ khí của hắn lại vô cùng cường ngạnh, không khác gì ra lệnh.
Đổi thành người khác, sau khi Lý Tĩnh hạ lệnh đuổi khách, khẳng định lặng lẽ rời đi, nhưng Tần Hạo Hiên chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, sau đó lẳng lặng đứng đó chờ đợi phản ứng của Ngu trường lão.
Trong khoảng thời gian chờ Tần Hạo Hiên này, Ngu trưởng lão cảm thấy một giây như một năm, việc này quá quan trọng, chậm thêm một khắc sẽ thêm một phần nguy hiểm.
Thấy Tần Hạo Hiên nói rằng đã chuẩn bị xong rồi, Ngu trưởng lão cũng không lo đến việc thống kê công huân cho Lý Tĩnh, hắn đặt ngọc giản lên bàn, lập tức đứng lên, nói:
- Đi thôi.
Nói xong, Ngu trưởng lão vỗ tay lên bàn trước mặt, thân thể mượn lực đứng lên, đồng thời thanh phi kiếm cắm trên đai lưng bay ra khỏi vỏ, Ngu trưởng lão vung tay, phi kiếm trở nên lớn hơn, bay đến trước mặt Tần Hạo Hiên.
Phi kiếm bay đến trước mặt Tần Hạo Hiên, Tần Hạo Hiên cảm nhận được kiếm ý nhàn nhạt phát ra từ phi kiếm, khiến hắn có cảm giác không thở nổi.
Đây là dưới tình huống Ngu trưởng lão không có ác ý với mình, nếu như Ngu trưởng lão muốn giết mình, chỉ bằng việc khống chế kiếm ý do phi kiếm phát ra là đủ rồi.
Nhìn phi kiếm trước mặt, tưởng tượng lại vừa rồi khi phi kiếm từ đai lưng Ngu trưởng lão bay đến trước mặt mình, mang theo một vòng cầu vồng, nói rằng Tần Hạo Hiên không kích động là giả:
- Phi kiếm, đây chính là phi kiếm chân chính, ta cuối cùng cũng có cơ hội cưỡi phi kiếm một lần!
Động tác của Ngu trưởng lão khiến Lý Tĩnh giật mình, nhất là khi nhìn thấy phi kiếm của hắn bay ra khỏi vỏ, còn tưởng rằng Ngu trưởng lão tức giận, muốn chém Tần Hạo Hiên!
Đang lúc hắn chuẩn bị xem kịch hay, Ngu trưởng lão khi nói chuyện với mình vẫn luôn nghiêm mặt nay lại đổi thành vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói với Tần Hạo Hiên:
- Xem ra ngươi thật sự chưa được cưỡi phi kiếm bao giờ.
Tần Hạo Hiên vô cùng thành thật:
- Chưa từng.
Ngu trưởng lão gật đầu, Tần Hạo Hiên nhập môn chưa đến hai năm, thực lực của Tự Nhiên đường lại yếu, sao có thể được cưỡi phi kiếm cơ chứ? Cho dù là ba đại đệ tử Tủ loại cùng tuổi với hắn cũng chưa được cưỡi, lúc này liền nói:
- Sau khi phi kiếm bay lên, ngươi đứng sau lưng ta, ta sẽ triệu hồi linh lực giúp ngươi ngăn trở một phần gió, bản thân ngươi cũng cần dùng Linh Lực hộ thể, yên tâm, ta sẽ không bay quá nhanh, ngươi đứng vững là được.
Tần Hạo Hiên gật gật đầu, dưới sự hướng dẫn của Ngu trường lão, hắn giẫm lên phi kiếm vốn dài bốn thước đột nhiên biến thành năm thước, gần nửa trượng này.
Sau khi hắn đứng lên đó, phi kiếm lơ lửng giữa không trung không chút rung động, giống như bị cố định ở giữa không trung, đồng thời một luồng dao động linh lực yếu ớt từ dưới chân truyền đến, linh lực này giống như keo dính, cố định hai chân Tần Hạo Hiên lên phi kiếm.
Tần Hạo Hiên đương nhiên biết đây là do Ngu trưởng lão cẩn thận cố ý chiếu cố mình, người bình thường khống chế phi kiếm, sao lại có linh lực yếu ớt cố định chính mình vào trên phi kiếm cơ chứ? Khẳng định là Ngu trưởng lão lo lắng mình cảnh giới thấp, trên không trung sợ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, cho nên mới làm như thế.
Làm xong những điều này, Ngu trưởng lão mới nhớ tới còn một đệ tử Tử loại bị mình bỏ quên một bên, có chút áy náy nói với Lý Tĩnh:
- Lý Tĩnh a, ngươi đi về trước đi, công huân của ngươi lần sau lại thống kê.