- Được, vậy không kéo dài thời gian nữa, chúng ta lập tức đi ngay.
Sau khi Ngu trường lão quyết định, hắn lại nhìn về phía Tần Hạo Hiên, dùng ngữ khí trưng cầu ý kiến, hỏi:
- Tần Hạo Hiên, nếu như ngươi không có chuyện gì quan trọng, chúng ta lập tức đi ngay, được chứ?
Ngu trường lão vừa dứt lời, mấy trưởng lão khác trợn mắt há mồm nhìn hắn, tựa như nhìn thấy quái vật. Ngu trường lão mặc dù không phải trưởng lão của Trưởng Lão viện, lại là một trong những trưởng lão rất có hi vọng tiến vào Trưởng Lão viện, bằng danh vọng địa vị của hắn tại Thái Sơ giáo, Tần Hạo Hiên lại chỉ là một đệ tử loại yếu, hoàn toàn có thể trực tiếp ra lệnh cho Tần Hạo Hiên đi cùng hắn là được, đừng nói là Tần Hạo Hiên, cho dù là Tử loại vô thượng Lý Tĩnh cũng không dám có ý kiến.
Nhưng hắn lại có vẻ khá tôn trọng Tần Hạo Hiên, trưng cầu ý kiến của Tần Hạo Hiên.
Trong mắt các trưởng lão khác, mặc dù Tần Hạo Hiên là một đệ tử loại yếu có biểu hiện khá xuất sắc, tốc độ tu luyện, sức chiến đấu hoặc là có thể nhận ra trận pháp mở ra thông đạo thời không tới U Tuyền Minh Giới, khiến mấy vị trưởng lão đang ngồi đây cũng không dám khinh thường hắn, nhưng cũng không đáng giá để Ngu trường lão khách khí như vậy chứ?
Hắn chính là trưởng lão bước ra từ U Tuyền Ma Uyên, cũng là người được tông môn ban thưởng phi kiếm, đồng thời có hi vọng tiến vào Trưởng Lão viện đó!
Mặc dù Tây Môn Thắng là Phó Đường chủ, nhưng cũng không dám tự cao tự đại trước mặt hắn, cho dù Chưởng giáo nói chuyện với Ngu trường lão cũng đều rất khách khí, mặc dù hắn là một trong những trưởng lão bị phái xuống tọa trấn, hơn nữa còn phụ trách chỗ ghi danh, nhưng địa vị của hắn tuyệt đối là cao nhất trong mấy vị trưởng lão ở đây.
Còn về tại sao hắn lại phụ trách chỗ ghi danh? Đó là vì hắn chủ động xin, nếu không cho dù là Tây Môn Thắng cũng không dám phân phó hắn làm việc.
Một trưởng lão có thực lực địa vị như vậy lại dùng ngữ khí đó để trưng cầu ý kiến Tần Hạo Hiên, nếu như Tần Hạo Hiên thông minh, nhất định sẽ nói không có việc gì, có thể xuất phát ngay lập tức.
Nhưng Tần Hạo Hiên lại cung kính hành lễ với Ngu trường lão và chư vị trưởng lão, sau đó nói:
- Xin trưởng lão cho ta chút thời gian, ta có chút việc riêng muốn dặn dò Diệp Nhất Minh sư huynh.
Có mấy vị trưởng lão đều trợn tròn mắt, thần sắc không vui, nghĩ thầm chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này quan trọng và khẩn cấp đến nhường nào? Hơn nữa Ngu trường lão có thực lực địa vị gì? Cho dù là mấy người bọn hắn cũng lấy hắn vi tôn.
Nhưng Ngu trường lão lại không hề để ý, hắn trả lại cho Tần Hạo Hiên tổng cộng 90 viên linh thạch hạ nhị phẩm còn thừa, tương đương chín ngàn viên linh thạch hạ tam phẩm, đồng thời mỉm cười nói:
- Được, đi nhanh rồi về!
Tây Môn Thắng cũng dặn dò:
- Việc này không thể truyền ra ngoài! Nhớ kỹ!
Ngu trường lão thu lại kết giới linh lực, phía xa mơ hồ truyền đến tiếng chém giết, tiếng ồn ào xung quang lập tức lọt vào trong tai.
Tần Hạo Hiên vừa ra khỏi chỗ ghi danh liền đụng phải Lý Tĩnh.
Hôm nay vận may của Lý Tĩnh không tệ, liên tiếp giết được ba tên Tán Tu, mạnh nhất là Tiên Miêu cảnh Nhị Thập Nhất diệp, nếu không phải nghe được tin tức Tần Hạo Hiên trở về, hắn cũng sẽ không trở lại sớm như vậy.
Nhìn thấy Tần Hạo Hiên bước ra từ chỗ ghi danh, Lý Tĩnh mỉm cười, từ xa hô lên:
- Tần sư đệ, đã lâu không gặp.
Nếu đổi lại là trước kia, Lý Tĩnh nhất định sẽ chủ động đi tới bắt chuyện, nhưng bây giờ hắn chỉ kêu một tiếng từ xa, mặc dù lộ ra thần sắc muốn bắt chuyện, nhưng lại đợi Tần Hạo Hiên chủ động đi qua.
Lúc này Lý Tĩnh không hề nhòm ngó Hành Khí Đan của Tần Hạo Hiên, bởi vì hắn cũng có Nghịch Huyết Đan hiệu quả không kém gì, hơn nữa tu luyện thần công “Bá Đạo Chân Long Quyết xuất từ Thủy Phủ, tự nhận muốn vượt qua Tần Hạo Hiên chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa cũng sẽ không lâu nữa, nếu như Tần Hạo Hiên đã không còn ý nghĩa đối với hắn, hắn sao phải bày ra dáng vẻ thân mật?
Lý Tĩnh thầm nghĩ: Nếu như ngươi thông minh, chạy tới bắt chuyện với ta, ra vẻ nhiệt tình, có lẽ sau này ta còn chiếu cố ngươi một chút, nếu như không thông minh, sau này khi Trương Cuồng đối phó ngươi, ta không dám chắc có chọc gậy bánh xe hay không.
Tần Hạo Hiên vốn đã không ưa Lý Tĩnh đáp lại bằng một nụ cười, sau đó không thèm quay đầu mà trở về doanh trướng của mình.
Lý Tĩnh đứng tại chỗ, trong lòng lửa giận ngập trời, nhưng trên mặt vẫn như cũ không biểu hiện ra, hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Tần Hạo Hiên, dựa vào mặt mũi của Tử loại vô thượng, để ngươi chạy tới bắt chuyện vài câu, ngươi cũng không chịu, thật sự coi mình là tuyệt thế thiên tài chắc? Ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay ta, bằng không ta sớm muộn sẽ không tha cho ngươi!
Lý Tĩnh cảm thấy mất mặt, nhưng hắn không biết rằng, mặt mũi của Tử loại vô thượng mặc dù lớn, nhưng một tên Tử loại vô thượng còn chưa trưởng thành như hắn sao có thể lớn bằng Ngu trường lão? Tần Hạo Hiên vừa rồi còn phủ quyết cả câu hỏi của Ngu trường lão.
Đương nhiên, Tần Hạo Hiên nói đi tìm Diệp Nhất Minh sư huynh cũng chỉ là cái cớ, mục đích thực sự của hắn là muốn đi cảnh cáo Hình vài câu.
Tên này chính là Ma đến từ U Tuyền Minh Giới đó! Khi hắn ở cùng Tần Hạo Hiên, có Tần Hạo Hiên chấn nhiếp, còn không dám làm xằng làm bậy, nhưng một khi Tần Hạo Hiên không có mặt, hắn sẽ không kiêng nể gì cả, bằng bản tính tham ăn của hắn, ăn thịt Tu Tiên Giả cũng rất có thể, đến lúc đó hắn ăn đến nghiện, mình liền xui xẻo rồi.
Tần Hạo Hiên cũng từng nghĩ để hắn biến thành Nhuyễn Giáp chẳng hạn, cùng đi đến Thái Sơ Giáo với mình, nhưng lần này không phải trở về Linh Điền Cốc, khẳng định phải gặp cấp cao của tông môn như Chưởng giáo, những người này thực lực cao thâm khó dò, lỡ như bọn họ nhìn ra Hình là Ma, với sự căm hận của Tu Tiên Giả đối với Ma, Hình chắc hẳn phải chết không nghi ngờ, chính mình khẳng định cũng sẽ bị chôn cùng hắn, nói không chừng còn sẽ liên lụy đến Tự Nhiên đường.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể để Hình ở lại trong đại doanh chiến trường.
Về đến đại doanh, biểu tình của Tần Hạo Hiên rất là ngưng trọng, nhìn chằm chằm Hình.
Hình bị hắn nhìn đến mức toàn thân khó chịu, cảnh giác nói:
- Ngươi, ngươi lại muốn để ta làm chuyện xấu? Ngươi đừng nhìn lão tử như vậy có được không?
- Ta không muốn để ngươi đi làm chuyện xấu, là ta sợ ngươi đi làm chuyện xấu a...
Tần Hạo Hiên lắc đầu thở dài nói:
- Ta bây giờ phải đi theo trưởng lão tới tông môn bẩm báo, nhưng mà ta rất không yên tâm về tiểu tử ngươi, nhưng lại không thể dẫn ngươi theo.
Nghe Tần Hạo Hiên nói phải về tông môn, hơn nữa còn không tiện dẫn mình theo, trong mắt Hình lóe lên ánh sáng rồi biến mất, vẻ mặt vô tội:
- Thật sự không tiện dẫn ta theo ư? Huynh đệ chúng ta từ sau khi ở Thủy Phủ về liền luôn ở cạnh nhau, chưa từng tách ra, lần này phải tách ra, ta thật sự không nỡ!
Nói xong, Hình còn nháy nháy mắt, đáng tiếc không có giọt nước mắt nào.
Tần Hạo Hiên đặt tay lên vai Hình, nói:
- Ta đi mấy ngày là có thể trở về... Mấy ngày này ngươi nhất định phải ngoan ngoãn ở lại trong doanh trướng, không được đi ra ngoài!
Hình tỏ vẻ không nỡ, gật đầu liên tục:
- Không thành vấn đề!
Tần Hạo Hiên tiếp tục căn dặn:
- Nhất là không được ăn thịt người! Ngươi tuyệt đối không được ăn thịt người... cho dù là kẻ địch... Lỡ như ăn thịt người bị phát hiện... Ta cũng khó cứu đươck ngươi. Cho dù ngươi ăn thịt Tán Tu của đối phương... Thái Sơ biết được cũng sẽ diệt ngươi trước...
Trong mắt Hình mơ hồ có chút ướt át, mí mắt không ngừng chớp, hắn có thể cảm nhận được Tần Hạo Hiên nhắc nhở hắn không được ăn thịt người, là đang quan tâm chính mình, mà không phải ghét hắn ăn thịt người như trước kia, cho nên vô cùng không kiên nhẫn phất tay nói:
- Biết rồi, biết rồi. Ngươi cứ đi việc của ngươi đi... Nếu như ta thật sự muốn ăn thịt người, lần trước khi ngươi về nhà... Ta không đi theo ngươi là được rồi.