Hình vẻ mặt oán giận lấy ra năm viên linh thạch hạ tam phẩm, ném hết những chiến lợi phẩm khác cho Tần Hạo Hiên, sau khi ăn như ăn đậu, bất đắc dĩ biến thành dáng vẻ của tên Tán Tu này, sau đó lại tìm mấy sợi dây thừng trói Tần Hạo Hiên và Lam Yên lại, mang hai người bọn hắn đi.
Hành động này của ba người Tần Hạo Hiên đã quyết định sinh tử của tên Tán Tu kia, nhưng lúc này tên Tán Tu đã bị Diêm Vương gạch tên trên Sổ Sinh Tử kia, còn đang mơ tưởng đến Tần Hạo Hiên… đệ tử Thái Sơ giáo này rốt cuộc béo mập ra sao.
- Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên, tên Tán Tu mặt sẹo ngẩng đầu nhìn lên, là sư đệ mình trở về rồi.
- Sư đệ, thu hoạch thế nào? Con dê béo của Thái Sơ giáo kia có mập hay không?
Ánh mắt tên Tán Tu mặt sẹo sáng lên, vội vàng hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
- Sư huynh, không tồi nha, thu hoạch lớn đó!
Hình đã biến thành sư đệ hắn cố ý giả vờ mừng rỡ, lừa gạt tên Tán Tu mặt sẹo.
Sau đó Hình lại làm bộ kéo tới Tần Hạo Hiên và Lam Yên đang bị trói, một chân đá vào mông Tần Hạo Hiên, đá cho Tần Hạo Hiên lảo đảo một cái:
- Một người khác bị ta lỡ tay đánh chết, nhưng mà vẫn bắt được hai người sống!
Bởi vì vừa rồi chỉ lấy được năm linh thạch hạ tam phẩm, Hình cảm nhận được một cách sâu sắc sự giảo hoạt của Tần Hạo Hiên, thế là nhân cơ hội này một chân đá mạnh vào trên mông hắn, coi như báo thù.
- Ha ha!
Tên Tán Tu hai mươi mốt lá cười:
- Đệ tử Thái Sơ giáo cũng chỉ đến thế mà thôi!
Nhìn sư đệ mình, Tán Tu mặt thẹo lại hỏi:
- Sư đệ, ngươi vừa mới nói có thu hoạch lớn? Thu hoạch lớn gì vậy, mau nói ra nghe một chút!
Hình gật gật đầu, sau đó tiến lại gần một chút, giả bộ thu hoạch lớn đến mức sợ bị tai vách mạch rừng.
Tên Tán Tu mặt sẹo kia sao có thể ngờ được sư đệ này của mình lại là Hình biến thành, khi đầu hắn vừa xích lại gần Hình, Hình đánh ra một quyền.
- Bốp!
Hắn thậm chí đến cả linh lực hộ thể cũng chưa kịp ngưng tụ, đầu của hắn đã hoàn toàn bị sư đệ mà hắn tin tưởng không nghi ngờ gì đánh nát.
Một Tán Tu Nhị Thập Nhất diệp không có Hộ Thân Phù, không có linh lực hộ thể, cho dù là cường độ thân thể khá mạnh, cũng không thể mạnh hơn nắm đấm của Hình.
Giết xong tên Tán Tu này, Tần Hạo Hiên từ bên ngoài bước vào, hắn cười khẽ một tiếng:
- Bằng thực lực của ngươi, chỉ cần hắn buông lỏng cảnh giác, hoàn toàn có thể dùng một quyền giết hắn, còn giở mánh khóe làm gì!
Hình không vui quơ quơ nắm đấm trong tay, nói:
- Ngươi quên rồi ư, ta là ma đó! Một con ma đến quỷ kế cũng không biết sao có thể được gọi là Ma? Còn gọi gì là Ma thiên tài? Ma ngu ngốc còn tạm được!
Hình nói xong một chuỗi lý luận đó, tiếp tục nói nhảm:
- Có thể dùng sức mạnh bóp chết một con kiến để bóp chết hắn, ta sao phải phí sức đi giẫm?
Thu dọn xong hai người kia, Tần Hạo Hiên bắt đầu bận rộn.
Những chuyện giết người phóng hỏa để Hình đi làm thực sự rất phù hợp, nhưng chuyện vơ vét chiến lợi phẩm vẫn là tự mình làm có vẻ đáng tin hơn.
Dưới ánh mắt vô cùng u oán của Hình, Tần Hạo Hiên lục soát hết tất cả đồ vật trên người tên Tán Tu mặt sẹo, linh thạch không nhiều, tổng cộng mới lục soát được ba ngàn viên, đối với Tần Hạo Hiên hiện giờ đã có mười chín vạn linh thạch hạ tam phẩm thì không thấm vào đâu.
Ánh mắt kia của Hình giống hệt như một oán phụ, khuôn mặt tuấn tú phẫn nộ đến vặn vẹo.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, quan hệ giữa hai Tán Tu này lại mật thiết đến vậy, tài sản của hai người đều giao cho sư huynh Nhị Thập Nhất diệp này bảo quản!
Xử lý xong chiến lợi phẩm, Tần Hạo Hiên nhớ tới một chuyện hắn cảm thấy thú vị, trước đó hai người này không phải nói Lưu sư huynh duy trì trận pháp sao? Tại sao lại không nhìn thấy trận pháp gì ở nơi này?
- Đợi một chút!
Lam Yên đột nhiên ngăn cản động tác thu chiến lợi phẩm vào Càn Khôn Phù của Tần Hạo Hiên, con mắt sắc bén của nàng nhìn thấy một vật trong số những chiến lợi phẩm này:
- Đưa quả cầu màu xám này cho ta.
Tần Hạo Hiên tìm thấy một quả cầu màu xám trong số chiến lợi phẩm, quả cầu này không có linh lực dao động, Tần Hạo Hiên chỉ tùy ý quét mắt nhìn một vòng, bây giờ hắn đang rất tò mò hai Tán Tu này rốt cuộc bày ra trận pháp gì, cho nên chuyện kiểm tra tỉ mỉ chiến lợi phẩm để sau này có thời gian rồi tính.
Nhận lấy quả cầu màu xám lớn chừng trái long nhãn, Lam Yên nhìn một chút, rót vào bên trong một chút linh lực, phía trên quả cầu vậy mà hiện ra mấy đường vân, ánh mắt Lam Yên sáng lên, nói:
- Ta biết ở đâu rồi, đi theo ta!