Ba người trước mắt này cũng đều tiên nhân trong truyền thuyết sao! Bọn họ nói giết liền giết quan huyện, giết mấy tiểu lâu la như bọn họ còn không phải chỉ bằng một câu nói sao?
- Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng, chúng ta có mắt như mù, mạo phạm ngài, ngài ngàn vạn lần đừng để bụng.
Bọn nha dịch cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ.
Những người nha dịch phàm tục, Tần Hạo Hiên đương nhiên không có hứng thú tính toán với họ, mặc dù bọn họ chạy tới bắt mình, nhưng đây là ý của Huyện thái gia, cũng không có bao nhiêu quan hệ với bọn họ, Tần Hạo Hiên bất bình với cẩu quan nhưng những nha dịch này nói cho cùng cũng vô tội.
- Các ngươi đứng lên đi, ta không trách các ngươi.
Tần Hạo Hiên ân oán rõ ràng, sau đó lại trừng mắt nhìn tên người Bồ gia, nói:
- Bồ Văn Nho cũng không cần đưa đến chỗ quan phủ nữa, ngươi trở về cho hắn lụa trắng, để cho hắn tự sát là được rồi.
Tự sát? Người Bồ gia kia cuống quít dập đầu cầu xin:
- Tổ tiên của Văn Nho chính là thân huynh đệ của sư huynh thượng tiên, xin thượng tiên...
- Bồ sư huynh... Vậy thì nhốt hắn đến chết cũng được.
Tần Hạo Hiên thở dài:
- Không cho phép thành gia, vĩnh viễn đơn độc, nhốt vào trong một cái phòng, cho hắn đọc sách cả đời.
Người kia lại ngẩn ra tại chỗ, như thế thì cũng có khác gì giết Văn Nho đâu?
Chỉ là bây giờ tiên nhân đã lên tiếng, muốn cầu tình thêm, vậy chính là tìm chết rồi.
Những nha dịch này thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không đứng lên.
Tần Hạo Hiên kinh ngạc hỏi:
- Ta đã nói không truy cứu, sao các ngươi vẫn chưa chịu dậy?
Một tên nha dịch trong đó can đảm hơn một chút, vẻ mặt đưa đám trả lời:
- Thượng tiên, ngài giết Huyện quan lão gia của đem chúng ta, nếu như ngài đi, cho dù ngài không giết chúng ta tri phủ lão gia biết thì chúng ta cũng lâm vào tử tội!
Tần Hạo Hiên ngẩn người, ngẫm lại hình như đúng là có chuyện như vậy. Mình tu tiên đã lâu, cũng quên mất quy củ của phàm trần, người thường giết mệnh quan triều đình chính là đại tội liên luỵ cửu tộc, tội như tạo phản. Nếu như những nha dịch này không thấy được mình thì không sao, nhưng bọn họ trơ mắt nhìn mình giết người, cuối cùng lại không bắt mình, theo luật pháp nghiêm khắc của Tường Long quốc, bọn họ chắc chắn phải chết.
- Đúng là có chuyện như vậy! Ngươi nói cho ta biết, tri phủ của các ngươi ở đâu, ta đi nói rõ ràng giúp các ngươi.
Tần Hạo Hiên vẫn có thể đi thẳng một mạch luôn, những nha dịch người phàm khẳng định không ai dám ngăn hắn, nhưng hắn cũng không muốn làm cho bọn họ gặp khó dễ, dù sao bọn họ cũng là làm việc kiếm ăn mà thôi.
Hỏi rõ chỗ Tri phủ xong, ba người Tần Hạo Hiên trực tiếp rời đi.
Đám nha dịch liên can thấy ba người Tần Hạo Hiên lại dễ nói chuyện như vậy, ai nấy đều kích động đến mặt đỏ tía tai, chỉ cần thượng tiên ra tay, tri phủ lão gia chắc chắn sẽ không làm khó mấy tiểu nhân vật bọn họ nữa rồi.
- Thì ra thượng tiên tốt như vậy!
Thấy Tần Hạo Hiên một đao chém Huyện thái gia, bọn nha dịch còn cho là mình chắc chắn phải chết rồi, như thế nào cũng không nghĩ ra, hoá ra tiên nhân hiền lành đến như vậy.
Với tốc độ của ba người Tần Hạo Hiên, đi tới phủ thành cũng chỉ qua hai canh giờ công phu.
Phủ thành phồn hoa hơn Bồ Tiên trấn nhiều, mặc dù lớn hơn Bồ Tiên trấn nhiều, nhưng hỏi đường đi cũng thuận tiện, rất nhanh đã tìm được nha môn Tri phủ.
Tục ngữ nói, nha môn Tri phủ bát tự mở, có lý không tiền chớ vào đây, hiện tại Tần Hạo Hiên đang gặp phải tình huống này.
Hắn đi tới nha môn Tri phủ, vô cùng hiền hòa nói với nha dịch giữ cửa:
- Phiền ngươi chuyển cáo tri phủ, ta muốn bái phỏng.
Tên nha dịch giữ cửa này vô cùng lanh lẹ, trắng mắt nhìn Tần Hạo Hiên, cười nhạt:
- Muốn bái phỏng Tri phủ có rất nhiều người, lẽ nào ai tới tri phủ cũng phải gặp sao? Mau cút cho ta!
- Ngươi đi nói cho tri phủ nhà ngươi biết, ta với chém đầu một quan huyện, tới tìm hắn nói nguyên do.
Tần Hạo Hiên không kiên trì nói nhiều với hắn, trực tiếp nói rõ nguyên do. Mặc dù là hắn hoà nhã nhưng cũng không phải một người hiền lành, hắn biết mình nên hiền lành với ai, chẳng hạn như người trước mắt này, dùng hữu nghị hòa nhã mà nói chuyện sẽ không có tác dụng.
Tên nha dịch này cả kinh, hoảng sợ nhìn Tần Hạo Hiên, trong mắt hắn, cho dù ba người Tần Hạo Hiên có giết quan huyện hay không, dám ban ngày ban mặt tìm tới cửa nói những lời này, chí ít cũng gây chuyện rồi.
Cho nên, hắn vô cùng quả quyết lớn tiếng gọi người đến. Không bao lâu sau, một đám nha dịch trang bị trường thương cương đao chạy tới, trùng điệp vây ba người Tần Hạo Hiên lại.
Tần Hạo Hiên cũng không già mồm, đao khí Khai Thiên Trảm lóe lên trong tay, nhất thời chặt đứt cương đao trong tay vài tên nha dịch.
Cho dù cao thủ võ lâm cũng đừng nghĩ đến chuyện tay không chặt đứt cương đao, nha dịch trong nha môn Tri phủ này cũng không ngốc, thấy Tần Hạo Hiên lộ ra chiêu thức ấy, nhất thời đều sợ ngây người.
Tần Hạo Hiên lấy ngọc trụy đeo trên cổ xuống, trên ngọc trụy này có khắc hai chữ Thái Sơ, trước đây lúc xuống núi, Diệp Nhất Minh sư huynh đã dặn, ngộ nhỡ gặp phải phiền phức ở phàm trần, lấy ngọc trụy này ra, bất kỳ một quan viên tri phủ nào trở lên đều biết cái này đại biểu cho điều gì.