Tần Hạo Hiên xử lý xong xuôi hết mọi chuyện, thăm được phụ mẫu, cũng giúp Bồ sư huynh hoàn thành tâm nguyện, đúng là không cần tiếp tục du đãng bên ngoài nữa.
Lam Yên không có ý kiến gì, nhưng Hình có vẻ không quá bằng lòng, phàm gian mặc dù buồn chán, nhưng ở cùng người phàm dù sao cũng hơn ở cùng một đám người tu tiên như lang như hổ ở Thái Sơ giáo, nhất là trong đại doanh còn có mấy lão gia hỏa cường đại, ngộ nhỡ mình không cẩn thận lộ ra chân tướng, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự chém giết mình.
Cho nên Hình nói:
- Ngươi khó khăn lắm mới xin nghỉ một lần, trở về gấp như vậy làm gì, không bằng ở bên ngoài chơi thêm vài ngày!
Tần Hạo Hiên nghe đề nghị của Hình, khinh bỉ nhìn Hình như thấy phá gia chi tử:
- Hiện tại ta đi ra ngoài chưa đến một tháng, một vạn khỏa hạ tam phẩm linh thạch kia chí ít còn có thể thu lại chín ngàn khỏa, nếu như vận khí không tốt, chém giết ít tán tu, chín ngàn khỏa hạ tam phẩm linh thạch là tất cả thu hoạch một ngày của ta đó.
Nghe được Tần Hạo Hiên tính toán như vậy, Hình còn có thể làm gì, thở dài một hơi, tìm một chỗ không người, lại biến thành nhuyễn giáp khoác lên trên người Tần Hạo Hiên. Nhưng đúng lúc này, xa xa truyền đến vài tiếng quát mắng:
- Nhanh, nhanh, chính là mấy người bọn họ!
Tần Hạo Hiên ngẩng đầu, thấy một đám nha dịch như lang như hổ, dưới sự chỉ huy của một quan viên cưỡi con ngựa cao lớn, bao vây bọn họ lại.
Dẫn ngựa cho quan viên kia chính là một tên ác nô khác người Bồ gia, người này lúc ba người Tần Hạo Hiên đánh Bồ Văn Nho, liền tự tiện sai thủ hạ đi mời Huyện quan lão gia, cho nên hắn cũng không biết chuyện phát sinh sau đó ở Bồ gia.
Huyện thái gia cũng vô cùng cho Bồ gia mặt mũi, loại người bị tửu sắc đục khoét thân thể như hắn, mỗi tháng đều nhờ mấy bát tiên dược Bồ gia sắc mới cứu được mạng. Bồ gia rất khôn khéo, không chịu trực tiếp đưa phương thuốc cho hắn, chỉ mỗi tháng lại phái người đưa đến cho Huyện thái gia mấy bát thuốc đã sắc xong. Thường xuyên qua lại như vậy, cảm tình dần phát triển. Sau đó Huyện thái gia công vụ bận quá, loại chuyện nhỏ như nấu thuốc này cũng giao cho Bồ gia làm luôn.
Nếu không phải phía sau Bồ gia có tiên nhân chống lưng, Huyện thái gia đã trực tiếp xới cả từ đường Bồ gia để cướp toa thuốc kia rồi.
Không ít người cũng có ý nghĩ giống như hắn, nhưng người dám thật sự động đến Bồ gia lại không có ai, dù sao trong mắt phàm nhân, tiên nhân quá đáng sợ! Ai không có việc gì lại đi trêu chọc hậu nhân của tiên nhân chứ?
Huyện thái gia này trừng mắt nhìn Tần Hạo Hiên, liền quát:
- Bay đâu, đem mấy tên cường đạo kia bắt lại cho ta!
Bọn nha dịch đáp một tiếng, liên tục rút bội đao ra, chuẩn bị bắt ba người Tần Hạo Hiên.
Tần Hạo Hiên nhướng mày, không phải mới vừa giáo huấn người Bồ gia sao, sao vừa mới quay lưng lại đã bị gia nô Bồ gia mời Huyện thái gia đến bắt rồi? Chẳng lẽ bọn họ ngây thơ cho là mình sợ một huyện quan sao?
- Khoan đã, ngươi nói ta là cường đạo?
Tần Hạo Hiên nhíu mày, lạnh lùng trừng mắt nhìn tên Huyện thái gia rõ ràng giương mắt nói mò này, tên này cùng một giuộc với Bồ gia, hiển nhiên không phải là quan tốt gì, hậu nhân Bồ sư huynh ngang ngược kiêu ngạo, có một nửa là từ tên quan viên này bồi dưỡng mà ra.
Tên Huyện thái gia này hừ lạnh một tiếng, dùng lỗ mũi nhìn ba người Tần Hạo Hiên, nói:
- Bản quan là thanh thiên đại lão gia nổi danh, mấy ngày nay quan trên đưa tin xuống, nói có cường đạo vào Huyện ta, bản quan lập tức tổ chức nhân mã vây bắt, rốt cục bị ta bắt được rồi! Lẽ nào các ngươi cho rằng bản quan còn nhận lầm người hay sao?
Hắn không hề có liêm sỉ, đeo đỉnh chụp mũ cho bọn họ, sau đó tên ác nô Bồ gia dẫn ngựa cho hắn còn phụ họa:
- Đại nhân, chính là ba tên cường đạo này, Văn Nho thiếu gia nhà ta còn bị bọn họ đả thương.
- Nhân chứng ở chỗ này, mấy tên cường đạo các ngươi còn gì để nói không!
Huyện thái gia uy hiếp:
- Các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, bằng không... Hừ hừ!
- Bằng không thì thế nào?
Tần Hạo Hiên cảm thấy buồn cười, tướng mạo của hắn có phải trông hiền lành quá hay không, sao ai gặp cũng muốn lấn lướt thế? Nếu là trước khi hắn tu tiên, bị một Huyện thái gia uy hiếp, khẳng định sẽ sợ đến tè ra quần mà không dám phản kháng rồi. Nhưng bây giờ lại bất đồng, Tần Hạo Hiên thậm chí còn mang theo tâm thái mèo và chuột, hài hước nhìn Huyện thái gia này, muốn xem thử từ trong miệng chó của hắn đến cùng phun ra cái răng ngà gì.
- Bằng không bổn huyện sẽ giết cả cửu tộc các ngươi!
Huyện thái gia nói tiếp:
- Đương nhiên, nếu như các ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, bổn huyện có thể suy nghĩ chỉ bắt mấy người các ngươi, không liên lụy đến người nhà của các ngươi.
Chân mày Tần Hạo Hiên dần dần nhíu lại, trước đây hắn cũng biết, trên đời này có một vài cẩu quan có chút quyền lực làm xằng làm bậy, nhưng chưa từng thấy qua cẩu quan khốn nạn như vậy.
Nếu như hắn không phải là người tu tiên mà là người phàm bình thường, hiện tại đã bị tên cẩu quan này xem mạng người như cỏ rác mà giết rồi? Cẩu quan như vậy, giữ lại làm chi?
Tần Hạo Hiên rất tùy ý vung ra một đạo Khai Thiên Trảm, thanh sắc đao phong dài hai trượng trực tiếp cắt đứt đầu Huyện thái gia, rất nhiều nha dịch chỉ cảm thấy trong tay Tần Hạo Hiên có một đạo thanh quang sáng lên, sau đó Huyện thái gia đã trở thành thi thể không đầu rồi.
Bọn nha dịch sắc mặt đại biến, kinh ngạc nhìn Tần Hạo Hiên, không nghĩ tới hắn nói giết liền giết rồi!
Phải biết rằng, giết mệnh quan triều đình là đại tội liên luỵ cửu tộc! Nhưng nhớ tới thủ đoạn vừa rồi của người thanh niên này, bọn họ động thủ không được, mà không động thủ cũng không xong, trong lúc nhất thời giằng co không biết làm gì cho phải.
- Mau dừng tay, không được vô lễ với tiên nhân!
Đúng lúc này, xa xa có một người thở hổn hển chạy tới, hắn thấy Tần Hạo Hiên bị một đám nha dịch vây quanh, nhất là thấy quan huyện đã biến thành thi thể không đầu, biến sắc, vội vàng quỳ gối trước mặt Tần Hạo Hiên:
- Thượng tiên tha tội, trước đây Bồ Văn Nho tự mình cho người đi mời Huyện thái gia đến... Ngài vừa đi, chúng ta đã lập tức đã phái người đuổi theo hắn mà không kịp, không nghĩ tới lại xảy ra loại hiểu lầm này...
Nhớ tới quan huyện đã bị trảm đầu, tên người Bồ gia này chép miệng, lần này phiền phức lớn rồi.
Thấy người Bồ gia quỳ gối trước mặt ba người Tần Hạo Hiên kêu lên tiên nhân, bọn nha dịch sợ đến đao trong tay rơi hết xuống đất, liên tục quỳ trên mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.