Bồ lão thái gia vốn tưởng rằng tiên nhân này thế nào, mình đánh lén hắn chắc chắn phải chết, nhưng bây giờ nghe hắn nói về đệ đệ mình, lại còn có bộ dạng rất thân thuộc, nhất thời kinh hỉ.
Tần Hạo Hiên lạnh lùng nhìn một lượt tử tôn Bồ gia trong phòng, nói:
- Bồ sư huynh nhờ ta khi xuống núi xem thử các ngươi thế nào, nếu như các ngươi có khó khăn gì thì tận lực giúp đỡ các ngươi một lần! Ha ha... Lại không ngờ tới, các ngươi chẳng những lăn lộn rất tốt, còn hiếp đáp đồng hương, khi nam phách nữ, không chuyện ác nào không làm! Làm cho Bồ sư huynh một đời anh danh, kết quả là lại phải thấy hổ thẹn vì các ngươi!
Nghe được Tần Hạo Hiên quả nhiên là người quen của Bồ Hán Trung, Bồ lão thái gia và người của Bồ gia mới yên lòng, xem ra không lo đến tính mạng, thế nhưng trước mặt vị bằng hữu này của Bồ Hán Trung, bọn họ biểu hiện cực kỳ khiếp đảm, giống như đứa nhỏ phạm sai lầm nhìn thấy chỗ dựa vững chắc của mình vậy.
- Ta khuyên các ngươi cố gắng thu liễm, hiện tại Bồ sư huynh đã qua đời, chỗ dựa của các ngươi hết rồi! Các ngươi còn làm xằng làm bậy như vậy tiếp nữa, sớm muộn cũng phải nhận báo ứng!
Tần Hạo Hiên thờ ơ, giống như dạy dỗ con cháu của mình, mặc dù niên kỷ của hắn còn chưa hơn được mấy người ở đây, thế nhưng hắn là người tu tiên cao cao tại thượng, những người này đều là người phàm, thân phận tuyệt đối là chênh lệch, thực lực sai biệt, không thể bù đắp tiên phàm khác biệt, đây chính là điều khiến hắn có tư cách lớn tiếng phát biểu, mà mấy lão thiếu gia quỳ dưới đất chỉ có thể cúi đầu áp tai, không dám phản bác nửa câu.
Khi bọn hắn nghe được tin tức Bồ Hán Trung đã qua đời từ trong miệng Tần Hạo Hiên, những kẻ mặt vốn có vài phần kiêu căng đều sụp đổ, Bồ Hán Trung là chỗ dựa vững chắc nhất của bọn họ. Bọn họ hoành hành khắp nơi lại không ai dám động đến, ngoài vì có cấu kết với quan viên địa phương, chỗ dựa lớn nhất chính là từ nhà có tiên nhân như Bồ Hán Trung, bằng không các quan lão gia ở địa phương dựa vào cái gì mà cho bọn hắn mặt mũi?
Người Bồ gia biết được tin tức, ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng, thần sắc sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống, ngược lại không phải là vì bọn họ có cảm tình sâu đậm với Bồ Hán Trung mà vì bọn họ cũng biết mình làm nhiều việc ác, nhưng nghĩ còn có lão tổ tông tiên nhân, cũng không ai dám trả thù bọn họ, hiện tại chỗ dựa vững chắc vậy mà lại chết rồi, bọn họ khóc không phải cho chỗ dựa vững chắc ấy mà là khóc cho mình.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ người Bồ gia trong từ đường đều rơi vào vòng xoáy tuyệt vọng.
Bồ lão thái gia dù sao cũng từng va chạm xã hội, hắn lão lệ tung hoành, nhào tới dưới chân Tần Hạo Hiên, âm thanh run rẩy:
- Thượng tiên, thượng tiên, ngài là hảo bằng hữu của Hán Trung, sư huynh đệ, ngươi nhất định không thể thấy chết mà không cứu được, ngươi nhất định phải phù hộ Bồ gia chúng ta! Chúng ta, chúng ta lập sinh từ cho ngươi, lập đền thờ trường sinh...
Tần Hạo Hiên đáy lòng càng thêm ghét bỏ:
- Bồ sư huynh đúng là bị các ngươi làm hại rồi, tội lỗi của các ngươi đều thêm vào trên người Bồ sư huynh, khiến cho hắn giảm thọ mà mất sớm từ khi tráng niên. Các ngươi còn muốn hại cả ta giảm thọ sao? Nếu các ngươi thành thành thật thật làm một gia đình thân sĩ bình thường, ta nể mặt Bồ sư huynh ngược lại là có thể phù hộ các ngươi, nhưng các ngươi nếu như tiếp tục như vậy nữa, ta sẽ thay Bồ sư huynh trừng trị các ngươi!
Đám người Bồ gia có thói quen có tiên nhân làm chỗ dựa vững chắc nghe được Tần Hạo Hiên nguyện ý làm chỗ dựa mới cho bọn họ, nhất thời vội vàng bằng lòng:
- Chúng ta nhất định sẽ hối cải sửa sai, chúng ta nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn...
Tần Hạo Hiên thở dài một tiếng trong lòng, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Bồ Văn Nho, nói:
- Tên này đưa đi đến chỗ quan phủ xử lý nghiêm khắc! Những người khác ở nhà tự kiểm điểm cho tốt! Ta biết, các ngươi làm rất nhiều chuyện ác, dựa theo thiên lý tuần hoàn, ta đáng lẽ nên xử lý hết các ngươi rồi. Nhưng các ngươi thật sự cực kỳ may mắn, bởi vì đám khốn kiếp các ngươi chảy xuôi huyết mạch của sư huynh của ta trên người! Nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ thay sư huynh thanh lý môn hộ!
Tần Hạo Hiên dứt lời, cũng không quay đầu lại ra khỏi từ đường, từ xa ném lại thêm một câu:
- Qua một thời gian nữa, nếu như ta còn biết được các ngươi không sửa đổi, đừng trách ta ra tay vô tình!
Một phòng hậu nhân ngang ngược của Bồ gia dè dặt nhìn Tần Hạo Hiên rời đi, lúc này mới xụi lơ xuống.
Biết được chỗ dựa vững chắc nhất Bồ Hán Trung đã chết, cảm giác ưu việt trên mặt đám người Bồ gia cao cao tại thượng cũng tan biến không còn dấu tích. Bồ lão thái gia sau khi được người đỡ đứng lên, ánh mắt nghiêm khắc đảo qua tất cả mọi người, quả quyết sát phạt hạ lệnh:
- Đều nhớ kỹ cho ta, thu liễm một chút! Ai còn dám huênh hoang khoác lác, đuổi ra khỏi nhà, xoá tên khỏi gia phả, mặt khác chuyện Hán Trung qua đời, các ngươi không ai được phép truyền đi, bằng không loạn côn đánh chết!
Đám người Bồ gia lúc này nào còn có ngạo khí như trước khi Tần Hạo Hiên tới, nghe được mệnh lệnh của Bồ lão thái gia, lúc này liên tục gật đầu.
Đã không còn chỗ dựa vững chắc nữa, Bồ gia phải tuần quy đạo củ, hơn nữa tin tức tiên tổ Bồ Hán Trung đã mất cũng không thể truyền ra, bằng không với thù oán mấy năm nay Bồ gia tích lũy được, cừu nhân khẳng định sẽ tới tận cửa xé xác bọn họ.
Đã không có chỗ dựa vững chắc, Bồ gia từ lão hổ hung mãnh biến thành mèo bệnh.
Sức ảnh hưởng của một người tu tiên trong phàm trần dĩ nhiên là to lớn như thế, mặc dù chuyện này đương sự gián tiếp Bồ Hán Trung sợ rằng cũng không nghĩ ra. Nếu như đây là điều hắn muốn thấy, cũng sẽ không nhờ cậy Tần Hạo Hiên tới chiếu cố hậu nhân của hắn rồi.
Ra khỏi Bồ gia, Hình cảm thán:
- Bồ sư huynh ngươi cũng không tính là mạnh, trong Thái Sơ giáo các ngươi còn chưa được xếp hạng, nhưng sức ảnh hưởng của hắn đến phàm gian thật không ngờ lại lớn như vậy, chỉ tiếc Bồ sư huynh ngươi tốt như vậy, hậu nhân lại oan nghiệt đến thế!
Tần Hạo Hiên yên lặng không nói, trong lòng hắn cũng đồng dạng đang cảm thán tiên phàm khác biệt. Thực lực Bồ sư huynh trong Thái Sơ giáo chỉ tính dưới đáy, nhưng tử tôn của hắn ở phàm trần lại mượn danh của hắn mà hoành hành, vài thập niên qua cũng không có ai dám trêu chọc!
Tiên phàm khác biệt, nhất niệm thiên địa, như mây với bùn, Tần Hạo Hiên có một loại cảm ngộ không nói nên lời, đã từng vi nhập hồng trần chỉ là để cho mình nhận thức được rõ, ngày nay mình cao cao tại thượng, địa vị trên người phàm, bây giờ xem ra... Sơ nhập hồng trần cũng không phải đơn giản như vậy. Mấy ngày nay đi lại trong chốn phàm trần, có một loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được, tựa như ngộ ra được gì đó, lại như không phải như vậy.
Đi một hồi mông lung không có mục đích, ra khỏi phạm vi Bồ Tiên trấn, Hình thấy tâm tình Tần Hạo Hiên giống như đã tốt hơn một chút, hỏi:
- Kế tiếp chúng ta đi đâu?
Tần Hạo Hiên ngẩn người, chuyện của mình đều xong xuôi rồi, hình như cũng không cần lại đi nơi nào nữa, bèn đáp:
- Còn có thể đi đâu, trở về Thái Sơ giáo thôi!