Lúc đi tới cửa, với cảm giác nhạy bén của đám ba người Tần Hạo Hiên, tự nhiên là nghe được tiếng ồn ào trong từ đường rồi, Tần Hạo Hiên cười lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Ba người bọn họ trực tiếp bước vào Bồ gia, hộ viện như lang như hổ này, chỗ nào có thể ngăn được bọn họ? Rất nhanh họ đã đi đến chỗ từ đường Bồ gia.
Đá văng đại môn gỗ lim khí phái của từ đường, lọt vào trong tầm mắt là đền thờ trường sinh của Bồ Hán Trung sư huynh, dưới đền thờ là một lư hương khổng lồ, lúc này vừa mới thay chín nhánh hương to cánh tay trẻ con, khói xanh lượn lờ.
Đám người Bồ gia không nên thân này vậy mà lại dám nghị luận những thủ đoạn xấu xa dưới đền thờ trường sinh của Bồ sư huynh, thấy một màn như vậy, Tần Hạo Hiên tức giận, ngực phập phồng kịch liệt.
- Các ngươi không cần tìm nữa, ta tới rồi!
Tần Hạo Hiên lạnh lùng quét mắt nhìn những hậu nhân Bồ gia này, cuối cùng ánh mắt dừng tại chỗ người cầm quải trượng đầu rồng, nhưng người lão thái gia này lại không có vẻ hiền hòa mà lão nhân nên có, trên vẻ mặt đầy nếp nhăn của hắn, Tần Hạo Hiên mơ hồ thấy âm dung tiếu mạo của Bồ sư huynh.
Nhưng dù dáng dấp bọn họ có giống nhau hơn nữa, Tần Hạo Hiên cũng không cách nào đánh đồng lão nhân là ngọn nguồn tội ác của Bồ gia này với Bồ sư huynh hòa nhã trung hậu.
Thấy ba người Tần Hạo Hiên, nhất là thấy Hình sau lưng Tần Hạo Hiên, Bồ Văn Nho khàn cả giọng la lớn:
- Gia gia, là bọn họ, chính là bọn họ!
Không chờ lão thái gia hạ lệnh, tên ác nô hung thần ác sát có liên can kia cùng với mấy hậu nhân Bồ gia tự nhận đã học qua vài món võ khoa chân múa tay thay phiên nhau vác gậy xông lên. Nếu như người thường bị đánh liên tục ở dưới màn gậy thế này gần như là chắc chắn phải chết.
Nhưng Tần Hạo Hiên vung tay lên, chém ra thanh sắc đao khí Khai Thiên Trảm, cắt đống gậy gác cổng chính xác thành hai đoạn, nhưng cũng lại không làm bất kỳ ai bị thương.
Vẻn vẹn chỉ là chém một cái! Sân trong vừa rồi còn huyên náo lập tức lâm vào cảnh an tĩnh như chết.
Thủ đoạn của tiên nhân!
Đây là thủ đoạn của tiên gia!
Đám người tự xưng là hậu nhân tiên nhân còn không nhìn ra thân phận của bọn họ thì coi như là mắt chó đui mù rồi.
Cho đến giờ phút này, đám người Bồ gia mới biết người mình trêu chọc cũng không phải là người, mà là tiên!
Tất cả con cháu Bồ gia sửng sốt há hốc mồm, ngược lại thì ánh mắt Bồ lão thái gia chống quải trượng đầu rồng lại sáng lên, vội vàng đi lên mấy bước, vẻ mặt kinh ngạc, quỳ trên mặt đất, cung kính nói:
- Không biết thượng tiên giá lâm, không tiếp đón được từ xa!
Tên ác nô cầm nửa đoạn gậy gác cổng cùng với đám người Bồ gia chấn kinh đến trợn mắt há mồm cũng vội vàng quỳ xuống đất, kể từ khi biết ba người Tần Hạo Hiên cũng lại là tiên nhân, Bồ Văn Nho đang nằm trên băng ca sợ trắng mặt, quỳ rạp trên mặt đất thành ngũ thể đầu địa, thở mạnh cũng không dám.
Tần Hạo Hiên đang định nói chuyện thì đột nhiên xảy ra dị biến.
Vốn dĩ là người đầu tiên quỳ xuống đất Bồ lão thái gia, lặng lẽ lấy ra từ trong ngực một tấm bùa chú, đâm rách ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên trên bùa chú, cứng rắn dẫn động đạo phù lục này, tấn công về phía Tần Hạo Hiên.
Tấm phù lục này là do Bồ Hán Trung trước đây để lại cho đại ca là hắn, để phòng khi cần đến, tổng cộng để lại ba tấm, mấy chục năm qua Bồ lão thái gia coi như trấn gia chi bảo, bây giờ thấy dĩ nhiên lại chọc tới tiên nhân, cũng để ý trấn gia chi bảo gì nữa, trước hết giết tiên nhân này đã rồi nói.
Bồ lão thái gia nghĩ cho dù thế nào cũng cần giết tiên gia này đã! Sau đó nhanh chóng dùng Hưởng Nhiên Hạc cầu viện Bồ Hán Trung, hỏi xem nên xử lý chuyện kế tiếp như thế nào.
Bồ lão thái gia cực kỳ tự tin, Bồ Hán Trung dù sao cũng là người trong nhà! Dù cho vị tiên gia này và Hán Trung là sư huynh đệ, Hán Trung cuối cùng cũng sẽ đứng về phía người nhà!
Trong phù lục phong ấn một đạo đao khí Khai Thiên Trảm, đạm bạch sắc, là loại yếu nhất, linh lực ba động cũng chỉ có Tiên Miêu cảnh Tam diệp.
Loại uy lực của Khai Thiên Trảm này đánh tới, Tần Hạo Hiên ngẩn cả người, hắn cũng không phải là bị đao khí Khai Thiên Trảm làm ngây ra, mà là đạo phù lục này là do Bồ Hán Trung tự tay chế tác, đạo phù lục này tản mát ra linh lực ba động có khí tức hắn rất quen thuộc của Bồ sư huynh.
Hắn còn nhớ kỹ, khi hắn nhập đạo, trong căn phòng nhỏ hẹp của hắn, Bồ sư huynh đã truyền thụ Khai Thiên Trảm cho hắn. Lúc đó huynh ấy còn đích thân làm mẫu, chính là cổ linh lực ba động quen thuộc này.
Trong lúc nhất thời, Tần Hạo Hiên không khỏi thương cảm.
Tần Hạo Hiên ngây ngẩn cả người, Bồ lão thái gia cũng ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới, tấm phù lục tiên nhân đệ đệ để lại cho mình dĩ nhiên không đả thương được Tần Hạo Hiên, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Một lát sau, Tần Hạo Hiên mới hồi phục tinh thần, trầm mê nhớ về giọng nói dáng điệu hiền lành ôn hoà của Bồ sư huynh, một bộ dạng thản nhiên không tranh quyền thế, nhưng đồng bào ca ca trước mắt này của Bồ sư huynh lại độc ác âm hiểm như vậy, mà vẫn còn có mặt mũi cung phụng đền thờ trường sinh của Bồ sư huynh!
Tần Hạo Hiên rất muốn một trảm phá tan đền thờ trường sinh này, những người này căn bản không có tư cách cung phụng sư huynh! Chỉ là... Đây dù sao cũng là đền thờ của sư huynh...
- Không nghĩ tới, Bồ Hán Trung sư huynh tốt như vậy, người nhà của hắn lại có thể không có ý chí tiến thủ như vậy, hiếp đáp đồng hương, khi hoành bá thị! Nếu như Bồ sư huynh biết, nhất định sẽ tức giận đến lại ho khan...
Tần Hạo Hiên nhớ tới Bồ sư huynh một khi tiêu hao linh lực quá độ, hoặc là tâm tình kích động sẽ ho khan, nhất thời thần tình buồn bã, giọng nói cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, chỉ vào Bồ lão thái gia:
- Các ngươi... Thật sự... Làm ta quá thất vọng!
- Ngươi đã gặp đệ đệ ta?