Tần Hạo Hiên cám ơn lão bản kia:
- Đại thúc, ngươi yên tâm, ngươi cứ mở tiệm đi, không có việc gì đâu.
Dứt lời, Tần Hạo Hiên vẻ mặt âm trầm, không nói một lời đi thẳng tới chỗ nhà Bồ sư huynh.
Tần Hạo Hiên bây giờ rất muốn xem thử, đám con cháu không chịu thua kém ai này của Bồ sư huynh rốt cuộc sẽ đối phó mình như thế nào, hắn cũng không ngại thay Bồ sư huynh giáo dục bọn họ một chút.
...
Mấy chục năm trước, nhà Bồ Hán Trung chỉ là mấy gian nhà lá rách nát, mấy chục năm sau, nhờ uy danh của Bồ sư huynh che chở, bọn hậu bối ở trong tòa nhà lớn lộng lẫy rộng rãi, sống cuộc sống thổ hào thân sĩ vô đức mà trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Lúc này, trong từ đường lớn của Bồ gia, nơi đây có đền thờ trường sinh của Bồ Hán Trung, Bồ Văn Nho với tên ác nô bị Hình đánh thảm thương quỳ gối trước đền thờ trường sinh của Bồ Hán Trung, khóc ròng kể lại cho người nhà.
Mấy năm nay, Bồ gia phát tài, nhân số con cháu Bồ gia cũng tăng mạnh, rất nhiều họ hàng xa biết được trong nhà vậy mà lại có một vị tiên nhân, cũng liên tục đến cậy nhờ, cộng thêm vốn dĩ một ít thân thích của Bồ gia, Bồ gia đã phát triển trở thành đại gia tộc mấy trăm người.
Đương nhiên, có quyền thế nhất vẫn là mạch nhà Bồ Văn Nho, gia gia của Bồ Văn Nho là thân ca ca của Bồ Hán Trung, phụ thân Bồ Văn Nho chính là chủ nhân hiện giờ của Bồ gia, cũng là cháu ruột của Bồ Hán Trung.
Bồ Văn Nho quỳ trên mặt đất, khóc lớn tiếng tố:
- Cha, người nhất định phải báo thù cho con! Ba tên từ bên ngoài đến kia đả thương con ngay trong Bồ Tiên trấn, rõ ràng là không đem Bồ gia chúng ta, càng không đem tiên tổ để vào mắt, người nhất định phải bắt bọn họ rút gân lột da, băm thành tám mảnh!
Biết Bồ Văn Nho bị đánh, người của Bồ gia cũng liên tục tụ tập ở chỗ này, nghe vậy, bọn họ giận tím mặt, sảnh đường lớn như vậy nhất thời nhộn nhịp như cái chợ, các nam nhân áo mũ chỉnh tề, bộ dạng như thân sĩ, nhưng trong miệng lại đều là ngôn ngữ thấp kém nhất.
- Con bà nó, tổ tông mười tám đời nhà hắn, dám đánh người trong Bồ Tiên trấn chúng ta, còn dám đánh Văn Nho thiếu gia, nhất định phải đem tay chân của bọn họ cắt đứt hết!
- Chặt đứt tay chân? Lợi cho bọn họ quá rồi! Lại dám mạo phạm nhà tiên nhân chúng ta, thật sự coi chúng ta là trái hồng mềm sao?
- Huyện thái gia cũng phải nể mặt nhà chúng ta bảy phần, mấy kẻ từ ngoài đến này là cái gì, ta thấy phải ép hỏi xem phần mộ tổ tiên bọn chúng ở nơi nào, đến đào phần mộ tổ tiên chúng lên, lấy roi đánh thi cốt!
- Đúng, phải làm như thế mới được!
Một đám mặt người dạ thú tức giận mắng chửi trong từ đường, trên mặt mỗi người đều tỏ vẻ tức giận, còn có cảm giác ưu việt cao cao tại thượng. Bọn họ là ai? Bọn họ là hậu nhân của tiên nhân! Bây giờ con cháu tiên nhân bị bắt nạt, khiến người trong nhà tiên nhân hổ thẹn, đương nhiên phải nghiêm khắc trả thù bọn họ!
Trong đó, một vài người tính khí nóng nảy thậm chí còn cầm gậy đứng ở cổng, chuẩn bị xuất môn bắt người.
Đúng lúc này một tiếng nói già nua quát lên:
- Đứng lại! Tất cả đứng lại cho ta!
Người này là một lão đầu ngoài thất thập, chính là Bồ lão thái gia, là người chỉ đạo thật sự của Bồ gia, là tồn tại đức cao vọng trọng nhất Bồ Tiên trấn, cũng là thân ca ca của Bồ Hán Trung.
Thấy lão thái gia người khoác áo tơ lụa quý khí hoa lệ, chống quải trượng đầu rồng, Bồ Văn Nho càng khóc lớn tiếng hơn, hô to:
- Gia gia, người phải làm chủ báo thù cho tôn nhi!
Không ngờ lúc hét to động đến chỗ đau, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kêu rên liên hồi.
Bồ lão thái gia thấy tôn tử mình yêu thương nhất biến thành như vậy, gương mặt già nua âm trầm, quải trượng đầu rồng trong tay liên tục gõ đất, nói:
- Xem các ngươi nói nhao nhao như thế có ra thể thống gì không! Phải biết các ngươi là thân thích của tiên nhân, ai không biết còn nghĩ đám các ngươi là sơn phỉ cướp bóc đấy! Ta nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, chúng ta có thân phận gì? Chúng ta là thân sĩ, là thân sĩ có thân phận, là thân sĩ nhà tiên nhân! Chuyện như thế này các ngươi đừng nhúng tay vào, mau báo cho Huyện thái lão gia, để hắn cho người bắt ba tên hung thủ kia lại, sau đó đem qua đây là được!
Một tên nịnh hót:
- Lão thái gia suy nghĩ chu toàn, chúng ta lỗ mãng rồi, chúng ta lập tức đi kêu Huyện thái gia bắt người!
- Lão thái gia anh minh!
- Đúng, bắt chúng tới đây không đánh chết thì không xong!
...
Phía trước chính là tòa nhà lớn nhất Bồ Tiên trấn, cũng chính là phủ đệ hậu nhân Bồ sư huynh, mặc dù tòa phủ này, một dãy nhà của Thái Sơ giáo trước đây cũng không so được, nhưng đặt trong các châu quanh đây thì cũng coi là xa hoa.
Tần Hạo Hiên nhìn cái tòa nhà lớn này từ xa, trên cửa chính treo hoành phi bốn chữ tỏa kim quang "Tiên nhân phủ đệ", như sợ người khác không biết nhà hắn có tiên nhân làm hậu đài vậy.
Thấy cái biển này, Lam Yên với với thì buồn cười, Tần Hạo Hiên cũng không khỏi chán nản, ngay cả trong Thái Sơ bảo điện của Thái Sơ giáo cũng không dám treo bốn chữ này, nhưng biển này vậy mà lại treo vài thập niên ở Bồ Tiên trấn.
Đúng là vô tri không biết sợ!