Lão nhân mỗi khi nói đến Bồ tiên nhân, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ sùng kính, nhưng vừa nhắc tới hậu nhân Bồ tiên nhân, vẻ sùng kính trong ánh mắt lập tức tan biến, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nói với Tần Hạo Hiên:
- Các ngươi là người bên ngoài đến nên không hiểu chuyện, đánh hậu nhân Bồ tiên nhân, đây chính là đại họa, các ngươi mau chạy đi, tốt nhất chạy ra khỏi huyện này, nếu không Huyện thái lão gia có thể sẽ phái binh bắt các ngươi đó!
Người ở một bên nghe được chuyện cũng liên tục khuyên nhủ:
- Người thanh niên này, các ngươi mau đi đi, hậu nhân Bồ tiên nhân cái gì cũng làm ra được! Ngươi đánh cho Bồ Văn Nho thảm như vậy, Bồ gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi đâu.
- Mau chạy đi! Bây giờ chạy may ra còn kịp, đợi đến khi Huyện thái gia hạ lệnh bắt các ngươi, các ngươi không còn chỗ nào để chạy đâu.
Những người tốt bụng cũng khuyên vài câu, thấy ba người Tần Hạo Hiên không có động tĩnh gì, vẫn ngu ngơ đứng tại chỗ, bọn họ cũng chỉ đành thở dài mà đi.
Ở trong mắt bọn họ, mấy hậu sinh đến từ vùng khác này còn không biết hậu nhân Bồ tiên nhân đáng sợ thế nào, nhưng những người địa phương bọn họ cũng không dám nói hậu nhân Bồ tiên nhân làm sai, không thể làm gì khác hơn là liên tục lắc đầu tản đi.
Ba người Tần Hạo Hiên ngây ngẩn cả người, Tần Hạo Hiên vốn cho là hậu bối Bồ sư huynh đều rất thê thảm, lại không nghĩ rằng sau khi Bồ sư huynh tu tiên về nhà, cử chỉ vô tình dĩ nhiên làm cho hậu nhân nhà hắn hoàn toàn trở thành thổ hào một phương, thân sĩ vô đức, ở nơi này hoành hành ngang ngược, khi nam phách nữ.
Mặc dù lão bản không dám nói xấu hậu nhân Bồ tiên nhân, nhưng từ vẻ chán ghét thỉnh thoảng lộ ra trong ánh mắt, có thể suy đoán hậu nhân Bồ tiên nhân đúng là rất đáng ghét.
Sau khi nói cám ơn vị chủ quán tốt bụng này, Tần Hạo Hiên trầm mặc hồi lâu, ba người bọn họ đi mấy bước, Tần Hạo Hiên chỉ có thể thở dài lên tiếng:
- Không nghĩ tới, Bồ sư huynh tốt như vậy, hậu bối của hắn lại biến thành bộ dạng này, khi nam phách nữ, hoành hành khắp nơi...
Nhất thời, Tần Hạo Hiên thấy buồn bã vô cùng, nếu như Bồ sư huynh biết tất cả chuyện này, khẳng định cũng sẽ cực kỳ đau lòng!
Hình và Lam Yên cũng chưa từng thấy Bồ sư huynh, chỉ là lúc Tần Hạo Hiên thỉnh thoảng nói về Bồ sư huynh, vẻ mặt đầy tôn kính và buồn bã, có thể suy đoán địa vị Bồ sư huynh ở trong lòng hắn rất cao.
- Hậu nhân sư huynh ngươi đã sống rất tốt, chúng ta đi thôi, bọn họ ngược lại cũng không cần chúng ta chiếu cố.
Hình suy nghĩ thật lâu, không muốn lại ở chỗ này nữa, bởi vì ở lại chỗ này cũng không còn ý nghĩa gì.
Tần Hạo Hiên lại kiên quyết lắc đầu cự tuyệt, hắn nói:
- Không được, bây giờ không thể đi. Hậu nhân Bồ sư huynh hiện tại càng cần chúng ta phải chiếu cố. Bọn họ cứ khoa trương hoành hành ương ngạnh như vậy, sớm muộn cũng sẽ xong đời, lợi dụng quyền thế hiếp đáp đồng hương, khi nam phách nữ, những người như vậy chưa bao giờ có kết cục tốt, nếu như để mặc cho hậu nhân Bồ sư huynh tiếp tục bành trướng như thế, ta sợ những hậu nhân này sẽ chọc giận một vài người mà hoàn toàn tuyệt hậu...
Nói đến đây, Hình cũng nhận thức được độ nghiêm trọng của vấn đề.
Nếu như là những người khác, Tần Hạo Hiên có thể mở một mắt nhắm một mắt, dù sao bọn họ cũng là người tu tiên cao cao tại thượng, không can dự vào trật tự bình thường của phàm nhân, nhưng hậu nhân Bồ sư huynh lại khác, hắn không thể nhìn hậu nhân Bồ sư huynh sa ngã như thế, mà cuối cùng đi vào con đường diệt vong.
Chuyện ba người Tần Hạo Hiên đánh Bồ Văn Nho thiếu gia của Bồ gia nhanh chóng truyền khắp trấn nhỏ bình lặng này, đối với Bồ Tiên trấn mà nói, hậu nhân Bồ tiên nhân giống như là cấm kỵ không thể đụng vào, có tiên nhân ở sau chống lưng, bọn họ làm xằng làm bậy đều không gặp chuyện gì, thế nhưng một vài người từ bên ngoài dĩ nhiên lại đánh con cháu nhà Bồ tiên nhân, cái này chính là chọc trúng tổ ong vò vẽ.
Lúc người của Bồ Tiên trấn lại nhìn thấy ba người Tần Hạo Hiên, đều tận lực tránh ra, giống như bọn họ chính là ôn dịch vậy.
Tần Hạo Hiên vốn muốn tìm ai đó hỏi một chút xem nhà Bồ Hán Trung ở đâu, thế nhưng những người phàm kia vừa nhìn thấy ba người Tần Hạo Hiên từ xa đã vội vàng chạy. Tần Hạo Hiên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là quay trở lại, hy vọng lão bản tốt bụng kia có thể chỉ đường.
Lúc bọn họ trở về đến nơi, chủ quán tốt bụng kia đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy ba người Tần Hạo Hiên rốt cuộc lại trở lại, không khỏi sợ hãi, nói:
- Ba người các ngươi tại sao còn chưa đi?
- Đại thúc, ngươi thu dọn đồ đạc để làm chi thế? Bây giờ còn chưa đến giờ đóng cửa mà!
Tần Hạo Hiên nhíu mày lại, hỏi:
- Chúng ta quay lại là muốn hỏi đại thúc, nhà Bồ Hán Trung ở nơi nào?
Lão bản than nhẹ, đường phố vốn rất náo nhiệt, nhưng bây giờ thưa thớt không có mấy người, chỉ về một phía nói:
- Các ngươi đi về hướng này, rất nhanh thì có thể thấy một tòa nhà lớn rất khí phái, đó chính là nhà Bồ tiên nhân. Chỉ có điều ta khuyên các ngươi vẫn là chạy mau đi! Thế lực nhà Bồ tiên nhân rất lớn, các ngươi không đấu lại đâu, tìm tới cửa không khác gì là tìm chết...
Ai, ngươi đánh người ở trước cửa hàng nhà ta, cửa hàng ta đây chỉ sợ cũng không mở nổi nữa, chỉ có thể tạm đóng cửa mà tránh phong ba.
Tần Hạo Hiên ngẩn người, sắc mặt âm trầm xuống, mặc dù Hình và Lam Yên cũng cảm giác được rõ ràng Tần Hạo Hiên nổi giận. Hai người bọn họ đều không hiểu, Tần Hạo Hiên dù gì cũng là người tu tiên, sao lại vì mấy người phàm không có chút quan hệ nào mà tức giận?
Bọn họ không cách nào tưởng tượng được, Tần Hạo Hiên là đang tức giận thay cho Bồ Hán Trung sư huynh.
Nếu như Bồ sư huynh biết hậu nhân của hắn dùng danh tiếng của mình mà đi hoành hành khắp phố, hiếp đáp đồng hương, chỉ sợ cũng tức giận như Tần Hạo Hiên bây giờ!