Tần Hạo Hiên cười, trong hai năm qua, hắn cũng đã bị không ít người tu tiên uy hiếp, trong đó thậm chí còn có Tiên Thụ cảnh Xích Luyện Tử, nhưng không nghĩ tới, càng lăn lộn càng thụt lùi rồi, xuống núi thay sư huynh tìm người thân, lại bị một ác nô phàm nhân uy hiếp.
Đối phó với mấy người phàm như thế này cũng không cần hắn phải ra tay, trực tiếp nhìn về phía Hình nói:
- Hoa thiếu, đến thời khắc cho ngươi khi nam phách nữ, hiếp đáp đồng hương rồi.
Tần Hạo Hiên không có hứng thú ra tay với người phàm, nhưng Hình thì rất có hứng thú, dù sao khi hai người không có việc gì nói chuyện trời đất, Hình từng nói mơ ước lớn nhất của hắn chính là làm đứa trẻ hư chuyên khi nam phách nữ, hiếp đáp đồng hương, bây giờ mặc dù không thể làm trẻ hư, thế nhưng khi dễ một vài người, loại chuyện như vậy vẫn có thể thoải mái một chút.
- Bụp!
Hình sải bước, vung nắm tay lên đánh một quyền vào trên bụng tên ác nô, tên kia nhất thời khom lại như con tôm, từng ngụm từng ngụm phun ra gì đó trong bụng, còn pha cả chút tiên huyết.
Tên thiếu gia kia cả kinh, hắn không nghĩ tới, trên địa bàn nhà mình còn có ai dám động đến người của hắn, chuyện này không khác gì tạo phản!
Hắn một mặt lui lại, một mặt chỉ Hình, định nói mấy lời uy hiếp...
Chỉ là... Hình không cho hắn cơ hội nói chuyện, đùng một cái tát đã quất vào trên mặt hắn.
Tiếng tát vang dội, vang khắp cả con đường, mấy cái răng bay ra, dưới ánh mặt trời xẹt qua thành mấy vệt sáng trắng.
Trên đường phố an tĩnh giống như chết lặng, mọi người nhìn Tần Hạo Hiên ba người giống như thấy ôn dịch, ai cũng lộ ra vẻ kinh hoảng, nhưng trong ánh mắt lại có vài phần thống khoái, xem ra thế lực của nhà tên thiếu gia này không nhỏ, những người bình thường này dưới dâm uy của hắn đều chỉ dám giận mà không dám nói gì.
- Thật là thoải mái! Đánh người thật sự rất thoải mái a! Lão Tần, ta kiến nghị ngươi theo ta học hỏi chút đi, giải tỏa bực bội trong lòng.
Hình liên tiếp đánh hơn mười cái tát lên mặt tên kia, khiến khuôn mặt dễ nhìn vốn đã không dễ nhìn trực tiếp đánh thành đầu heo, sau đó lại một quyền đấm vào bụng, đánh cho hắn miệng sùi bọt mép.
Động thủ xong, Hình thản nhiên trở lại cạnh Tần Hạo Hiên nói:
- Thoải mái ghê! Ta thực sự kiến nghị ngươi về sau cũng thử xem...
Nhìn tên Văn Nho thiếu gia cùng với tên ác nô đã nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, miệng sùi bọt mép, kêu la ầm ĩ.
Hình thực sự ra tay vẫn có chừng mực, một quyền của người tu tiên cũng đủ đánh chết người nhưng lại không hề đánh chết hai tên người phàm này, Tần Hạo Hiên một bên chỉ lắc đầu cười khổ, mình thực sự không thể nào thích khi dễ người như thế.
Ác thiếu kia nhìn về phía ba người Tần Hạo Hiên, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn không quên uy hiếp:
- Các ngươi, các ngươi dám đánh ta, các ngươi chờ đó... Các ngươi đắc tội ta chính là đắc tội toàn bộ Bồ Tiên trấn, các ngươi chết chắc rồi...
Nói xong, hắn cùng tên ác nô vật vã leo lên xe ngựa chạy trốn.
Lúc ba người Tần Hạo Hiên xảy ra xung đột với ác thiếu, lão bản vốn dĩ đứng ở bên cạnh hắn đã lẩn tránh rất xa, sợ bị tên ác thiếu kia cho là cùng phe với ba người, thấy tên ác thiếu đi rồi mới vội vàng nói:
- Các ngươi đã gây họa rồi, gây ra đại họa rồi! Mau rời khỏi đây đi! Các ngươi đã đắc tội người không nên đắc tội, nhà bọn họ thủ đoạn thông thiên, các ngươi mau đi đi!
Những người khác cũng ba người Tần Hạo Hiên, lộ ra ánh mắt đồng tình.
Nhưng ba người Tần Hạo Hiên sao lại e sợ thế lực của những người phàm tục? Hắn mỉm cười thân thiện với lão bản hảo tâm này, sau đó tiếp tục hỏi:
- Đại thúc, ta là tới tìm hậu nhân của Bồ Hán Trung, ngươi dường như có biết người này phải không? Có thể làm phiền ngươi nói cho ta biết, hậu nhân của hắn ở nơi nào không?
- Người mà ngươi vừa đánh, chính là hậu nhân của Bồ tiên nhân đó...
Lão bản này kinh ngạc há miệng.
Tần Hạo Hiên cũng ngẩn người, theo như Bồ sư huynh nói, gia đình hắn không phải rất nghèo sao? Hơn nữa cả thôn cũng đều rất nghèo, nếu như tên ác thiếu kia là hậu nhân của hắn, vậy chẳng phải nhà huynh ấy rất giàu có sao?
- Đại thúc, có phải ngươi nhầm rồi không? Nhà Bồ Hán Trung không phải rất nghèo sao?
Người này lắc đầu:
- Ngươi nói vậy cũng là chuyện từ xưa rồi, trước đây nhà Bồ tiên nhân đúng là rất nghèo, hồi đó Bồ Tiên trấn chúng ta còn chỉ là một thôn nhỏ, chẳng qua Bồ tiên nhân lúc thiếu niên có được kỳ ngộ, được tiên nhân nhìn trúng, sau lại theo tiên nhân đi tu tiên! Sau khi Bồ tiên nhân rời nhà, gia cảnh bọn họ đúng là rất không tốt, lúc đó thôn này còn thường xuyên bị thổ phỉ trên núi tới càn quét cướp đoạt.
- Sau đó... Bồ tiên nhân tu tiên thành công, lúc về nhà thăm thân nhân giết toàn bộ mấy ổ sơn phỉ, cho chúng ta một phương này thái bình! Dân chúng ở đây đều cảm kích hắn, còn lập đền thờ sống cho hắn, ngày đêm dâng hương cung phụng cảm tạ, đền này ở đầu đông trấn chúng ta.
Nói xong, lão bản này trong ánh mắt cũng có vài phần sùng bái, nói:
- Sau khi Bồ tiên nhân trở về, còn cho người nhà không ít hoàng kim bạc trắng, có người nói hắn còn có thể biến đá thành vàng, lúc đó nhà Bồ tiên nhân cũng phát tài, chẳng qua Bồ gia làm giàu cũng không phải chỉ nhờ điểm ấy đâu! Lúc đó Huyện thái gia huyện chúng ta mắc một loại quái bệnh, tìm xin thuốc chữa bệnh khắp nơi mà không dứt, sau tìm được Bồ tiên nhân đang ở nhà thăm thân nhân, Bồ tiên nhân cho hắn một toa thuốc, nhờ thuốc đó mà Huyện thái gia khỏi được bệnh, cho nên dù Bồ tiên nhân đã rời đi, nhưng phương thuốc tiên dược để lại cho người nhà, bao nhiêu nghi nan tạp chứng đều là thuốc đến bệnh trừ, về sau hậu nhân Bồ tiên nhân cũng lợi dụng cái này, chữa khỏi bệnh cho không ít Huyện thái gia, thậm chí còn có Châu quan lão gia, thế nên vốn chỉ là thôn trang nhỏ cũng đã phát triển trở thành Bồ Tiên trấn phồn hoa rồi!