Thái Sơ

Chương 506: Bồ gia thôn nhiều quái sự (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Không hề bất đồng, nếu như Trương Cuồng trở về, có lẽ sẽ cực kỳ khoa trương, nhưng bản chất cũng không có cái gì khác biệt, chỉ là...

Tần Hạo Hiên nhìn phương xa nhỏ giọng nói rằng:

- Hắn muốn trở về còn khó hơn ta, dù sao với tư chất của hắn, hắn đã thành trọng điểm bồi dưỡng rồi. Có thể hắn cũng thường mơ thấy phụ mẫu, mơ thấy tiểu trấn nơi mà hắn lớn lên này...

Ba người tiếp tục bước đi, đi một hồi, Hình nói:

- Chúng ta bây giờ sẽ trở về sao?

Tần Hạo Hiên lắc đầu, nói:

- Đã đi ra ngoài rồi, nhân dịp dứt khoát xử lý xong xuôi mọi chuyện luôn.

- Còn có chuyện gì sao?

Hình ngạc nhiên nhìn Tần Hạo Hiên.

- Đến nhà của Bồ Hán Trung sư huynh.

Ánh mắt Tần Hạo Hiên sáng lên, khuôn mặt tha thiết của Bồ Hán Trung sư huynh như hiện ở trước mắt hắn, lại một lần nữa khiến hắn nước mắt rưng rưng:

- Bồ sư huynh, ngươi yên tâm, ta sẽ hoàn thành chuyện ngươi đã giao phó, chăm sóc người nhà ngươi thật tốt, kéo dài tuổi thọ cho sư phụ, chăm sóc tốt cho sư huynh đệ Tự Nhiên Đường!

Dựa theo miêu tả của Bồ sư huynh cùng với chỉ dẫn của sư huynh đệ Tự Nhiên Đường, Tần Hạo Hiên lại tìm kiếm trọn hai ngày, mới tìm được vị trí cụ thể của nhà Bồ Hán Trung sư huynh.

- Không đúng! Nhà của Bồ sư huynh không phải là trong một thôn trang nhỏ ở dưới chân núi sao?

Tần Hạo Hiên nhìn địa phương phía xa, chỗ vốn nên là một thôn trang nhỏ nghèo khó, nhưng bây giờ lại là một thôn trấn rất lớn.

Mặc dù trấn Đại Điền cũng xưng là trấn, nhưng so với trấn này giống như là Hoàng đế ở hoàng cung với ăn xin ở chân miếu thành hoàng vậy.

Tần Hạo Hiên đi vào trước. Đến khi bước vào trong trấn, hắn mới phát hiện trấn này cũng không phải đặc biệt lớn, nhưng cũng rất phồn hoa, hai bên đường phố cửa hàng san sát, treo cờ đủ màu: Bồ Ký thực phủ, Bồ Ký thư trai, Bồ Ký cổ ngoạn hành...

Hiển nhiên, trong trấn nhỏ này, phần lớn dân đều họ Bồ, cùng họ với sư huynh mình, xem ra họ Bồ ở đây coi như là thế gia vọng tộc rồi.

Tần Hạo Hiên đi tới chỗ một lão bản nhiệt tình đang đứng trước cửa hàng, ôn hòa hỏi:

- Xin hỏi, ngài có biết một người tên là Bồ Hán Trung không?

Lão bản kia vẻ mặt kinh ngạc, liếc mắt nhìn xung quanh như đang ăn trộm, thấy không có người chú ý, mới thở dài một hơi, nghiêm túc nói với Tần Hạo Hiên:

- Tiểu huynh đệ, ngươi lần đầu tiên tới Bồ Tiên trấn chúng ta đúng không? Tục danh của vị ngươi vừa nói kia không thể tuỳ tiện nhắc tới đâu!

Tần Hạo Hiên ngẩn người, tục danh của Bồ Hán Trung sư huynh không thể tuỳ tiện nhắc tới? Chuyện gì đã xảy ra?

Khi hắn còn đang định tiếp tục hỏi, ở đầu phố rộng đủ để ba chiếc xe ngựa kề vai chạy kia, có một chiếc xe ngựa hoa lệ đi tới. Chiếc xe ngựa này mặc dù không lớn, nhưng rất tráng lệ, trên đỉnh xe khảm một viên kim châu lớn bằng nắm tay, chất liệu chiếc xe đều là do vải tơ xanh không thấm nước thông khí quý giá chế tác thành, hiển nhiên là do người giàu tài đại khí thô dùng.

Xe ngựa một đường đi về phía trước, mặc dù trên phố vẫn còn rất rộng, thế nhưng dọc theo đường đi, người ta đều liên tục né tránh, rất sợ đụng phải, không cần ai dẹp đường thì đường đã không còn một bóng người, quả thực còn uy phong hơn Huyện thái gia xuất hành.

Chiếc xe ngựa này khi đi đến trước người Tần Hạo Hiên, tên đánh xe ngựa thấy Lam Yên, cặp mắt gian tà nhất thời sáng ngời, quay đầu nói gì đó với người ngồi trong xe.

Sau đó xe ngựa dừng lại, một người thanh niên mặc xiêm y tơ lụa hoa mỹ thêu hoa văn viền vàng nhảy xuống, nhìn qua dáng vẻ chừng hai mươi tuổi, tướng mạo cũng không tính là đẹp, toàn thân lộ ra một cổ khí độ kiệt ngạo.

Hắn nhìn Tần Hạo Hiên và Hình, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người Lam Yên, hắn quan sát Lam Yên từ đầu đến chân một lần, hầu kết cuộn lên, hiển nhiên là vừa nuốt nước miếng, từ trong mắt hắn lộ ra vẻ dâm loạn, rõ ràng không có ý tốt.

Bị hắn nhìn chòng chọc một hồi, Lam Yên rất khó chịu, đứng núp sau người Tần Hạo Hiên, bị ánh mắt dâm loạn của tên này nhìn qua một lần lại một lần, nàng thấy chán ghét vô cùng!

Nếu không phải nơi này là quê nhà của sư huynh Tần Hạo Hiên kính trọng nhất, nàng sớm đã không nhịn được ra tay giáo huấn tên này rồi.

Thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt miệt thị nhìn về phía Tần Hạo Hiên, nói:

- Ngươi bán nàng bao nhiêu tiền? Bản thiếu gia mua!

Tần Hạo Hiên sửng sốt, hắn không nghĩ tới thanh niên này dĩ nhiên vô pháp vô thiên tới mức này, mở miệng đòi mua Lam Yên? Nếu như người thường, thấy khí phái phô trương này e là đã sớm chim sợ cành cong, nhưng ba người Tần Hạo Hiên đều là người tu tiên, há lại biết sợ thế lực người phàm?

- Không bán!

Tần Hạo Hiên lạnh nhạt, liếc mắt nhìn thanh niên này rồi lập tức rời đi, hiển nhiên không để hắn vào mắt.

Thanh niên kia thấy vậy không khỏi tức giận, trên mảnh đất Bồ Tiên trấn này, chưa bao giờ có ai dám lớn lối ở trước mặt mình như vậy, hắn lấy một tấm khế ước bán thân trong tay người hầu, lại lấy ra ngân phiếu một trăm lượng, khinh miệt nói:

- Tiền cho ngươi, người thuộc về ta!

Tần Hạo Hiên nổi giận, Nê Bồ Tát cũng phải có ba phần tức giận, hắn là người tu tiên, điều này không giả, nhưng hắn cũng là thiếu niên huyết khí phương cương, Lam Yên phía sau lưng hắn càng nổi giận hơn, quát lớn:

- Bán nãi nãi ngươi ấy, nãi nãi ngươi bao nhiêu tiền? Cô nãi nãi mua!

Nghe được lời mắng của Lam Yên, thanh niên kia không những không giận mà còn cười, nhất thời cười, nói:

- Thú vị, thú vị, bản thiếu gia thích hoa hồng có gai, gái đủ mạnh mẽ, ta thích!

Lập tức ánh mắt âm ngoan kia lại rơi trên người Tần Hạo Hiên, trong giọng nói còn mang theo vài phần uy hiếp:

- Ngươi bán thì bán, không bán cũng phải bán! Nếu không... Hai người các ngươi đừng mơ đến chuyện ra được khỏi trấn này!

Tên ác nô bên cạnh cũng phụ họa, cáo mượn oai hùm quát:

- Các ngươi từ bên ngoài tới, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, được Văn Nho thiếu gia nhà ta để mắt, mới cho các ngươi tiền, tiền này bất kể các ngươi có muốn hay không, cô nàng này đã là của Văn Nho thiếu gia rồi!

Vừa nói, ác nô kia đã chuẩn bị qua đây cướp người rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)