(*đánh theo tác giả, nội dung vẫn khớp nhen mọi người)
Thời gian ở nhà nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc Tần Hạo Hiên đã trở về bảy ngày rồi, trong bảy ngày này, Tần mẫu ngày nào cũng dùng giọng lưu luyến không rời giục Tần Hạo Hiên rời đi. Tần Hạo Hiên mặc dù không nỡ, thế nhưng biết mình cũng nên đi rồi.
- Hiên nhi, mau trở về tiếp tục tu tiên đi! Đừng để mấy người già chúng ta làm lỡ mất! Chuyện con tu tiên quan trọng hơn.
Tần mẫu hai mắt đỏ bừng, sau khi thương lượng với Tần phụ, hai người bọn họ quyết định đuổi Tần Hạo Hiên đi.
Nhìn đôi mắt đỏ hồng của mẫu thân, Tần Hạo Hiên biết mẫu thân vừa khóc, hắn biết mẫu thân không nỡ rời xa mình, thật ra phụ thân cũng đâu có khác. Chỉ là khuôn mặt của người quá vàng, không thấy được vành mắt đã đỏ lên mà thôi.
Tần phụ cũng nói:
- Hiên nhi, mau trở về đi thôi, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho mẹ con, mẹ con cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho ta! Con yên tâm đi tu tiên đi, có thời gian lại trở về sau!
Tần phụ vừa nói xong đã bị Tần mẫu nghiêm khắc trừng mắt trách mắng:
- Hiên nhi, con đừng để ý đến lời của cha con, con tập trung tu tiên thật tốt là được, hai chúng ta con không cần phải lo lắng! Đừng nghe cha con nói lung tung, tuyệt đối không nên thường xuyên trở về, tập trung tu tiên cho tốt là quan trọng nhất.
Tần Hạo Hiên rưng rưng, nước mắt không khỏi nhỏ xuống, hắn quỳ trên mặt đất, dập đầu một cái thật sâu.
Tần Hạo Hiên trước đây cũng khấu đầu trước phụ mẫu, nhưng đến tận lúc này khấu đầu, hắn mới biết được tình yêu thương cao như núi rộng như biển phụ mẫu dành cho hắn.
Một cái khấu đầu... Cúi chính là đầu
Một cái khấu đầu, cúi chính là tâm.
Tần Hạo Hiên một cái lại tiếp một cái, không ngừng dập đầu...
Hắn không biết nên biểu đạt tình cảm với phụ mẫu như thế nào, chỉ có thể dập đầu như thế, là phương thức duy nhất hắn cảm thấy có thể diễn tả được!
Không có linh lực hộ thể, Tần Hạo Hiên dùng chính thân thể, cứng rắn khấu đầu không ngừng, khiến trán thậm chí còn rớm máu.
Tần mẫu đau lòng đỡ con trai dậy, nói:
- Hiên nhi, tu tiên cho tốt, nhưng cũng đừng thấy áp lực, ngộ nhỡ tu không thành tiên thì cứ về đây, ta và cha con cũng có thể nuôi sống con được.
Tần phụ bên cạnh khẩu khí cũng nửa oán trách, nhả tẩu thuốc ra:
- Thôi vậy là đủ rồi. Sau này có thời gian quay lại thăm một chút là tốt rồi, tu tiên cho tốt. Muốn khấu đầu, đợi khi cha đã chôn dưới đất, ngươi ở đây khấu đầu cũng không muộn...
- Lão già đáng chết, nói cái gì thế...
Tần mẫu quay đầu trừng mắt nhìn Tần phụ.
Tần Hạo Hiên gật đầu, nhìn phụ mẫu thật kỹ một lần nữa, rồi rút ra một cái túi đưa cho hai người, bên trong là một ít vàng bạc của các tán tu.
Tán tu còn có chút tiếp xúc với người phàm, trên người phần lớn đều có chút hoàng kim bạc trắng nhưng cũng không tính là bao nhiêu.
Tần Hạo Hiên đem các loại hoàng kim bạc trắng chia làm hai nửa, trong đó phân nửa cho phụ mẫu, một nửa kia hắn chuẩn bị cho người nhà Bồ sư huynh, từ giọng điệu miêu tả của Bồ sư huynh, hậu bối người nhà của hắn sống có vẻ không được tốt lắm.
- Hiên nhi, chúng ta có tiền, sau khi con tu tiên, có tiên nhân cho chúng ta bạc, mỗi năm đều có bốn trăm lượng...
Tần mẫu không chịu nhận chỗ tiền này của Tần Hạo Hiên.
- Con giữ lại chút tiền trong người đi.
Tần Hạo Hiên lắc đầu, nói:
- Cha, mẹ, con không thể bên người để tận hiếu, cũng chỉ có thể lưu lại một chút tiền cho hai người, hai người cứ việc tiêu, đừng tiết kiệm, con tu tiên không cần dùng tiền.
Tần mẫu bán tín bán nghi, lúc này mới nhận tiên từ Tần Hạo Hiên.
- Cha, mẹ, hai người bảo trọng.
Tần Hạo Hiên chăm chú nhìn phụ mẫu, sau đó đi mà không quay đầu lại.
Đi lần này không biết lại phải bao lâu mới có thể trở về, không phải Tần Hạo Hiên không muốn quay đầu, mà hắn sợ mình quay đầu sẽ lại luyến tiếc rời đi.
Trên đường trở về, Tần Hạo Hiên không sử dụng vạn lý phù, hắn cảm khái với Hình:
- Ta biết tu tiên có thể khiến bản thân trường sinh, trước đây cho rằng tu tiên chỉ là vì bản thân mình, bây giờ nhớ lại mới thấy mình đúng là quá ích kỷ! Nghe nói thần tiên lúc phi thăng lên trời có thể mang theo gia quyến của mình cùng nhau tiêu dao sống cuộc sống trường sinh! Ta hiện tại rất rõ ràng, ta muốn trong khi cha mẹ ta sinh thời, có thể chân chính thành thần tiên, để cho bọn họ cũng có thể trường sinh!
Trong ánh mắt kinh ngạc của Hình và Lam Yên, Tần Hạo Hiên tiếp tục nói:
- Ta không muốn để bọn họ vì hết tuổi thọ mà chết đi, ta cũng không muốn ngày ta tu thành thần tiên cũng chỉ còn lại lẻ loi một mình, một người thân bên cạnh cũng không có, loại thần tiên lẻ loi cô độc như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Tần Hạo Hiên suy nghĩ một chút, nói:
- Lần sau khi trở về, ta phải đem nhũ linh dịch chia một phần cho phụ mẫu dùng, như vậy có thể kéo dài thọ nguyên cho bọn họ không?
Hình ngẩn người, hắn không nghĩ tới Tần Hạo Hiên sẽ dùng nhũ linh dịch để kéo dài tuổi thọ cho cha mẹ, nói:
- Điều phối đặc biệt luyện ra đan dược người phàm có thể phục dụng, trên lý thuyết là có thể.
Tần Hạo Hiên gật đầu, không nhắc lại nữa.
Hình hít sâu một hơi, nhìn Tần Hạo Hiên giống như nhìn thấy một người xa lạ, hồi lâu sau mới nói ra một câu:
- Ngươi và những người tu tiên khác thật khác biệt!
Lam Yên cũng nhìn Tần Hạo Hiên, nàng có thể cảm giác rõ ràng, sau khi trở về nhà, đạo tâm một lòng hướng đạo của Tần Hạo Hiên càng kiên cố hơn rồi, người khác thành tiên chứng đạo để bản thân sống mãi, nhưng Tần Hạo Hiên thành tiên chứng đạo chẳng những vì mình, vì Hình, mà còn vì phụ mẫu, mục tiêu của hắn càng thêm rõ ràng, càng làm cho người ta thêm kính nể!