Hình rốt cục nhịn không được:
- Tại sao ngươi không đi gặp mẹ mình? Xa như vậy chạy đến lại không vào cửa.
Tần Hạo Hiên thở dài một hơi, thần sắc ảm đạm:
- Mới hai năm, mẫu thân đã già hơn rất nhiều, Tiên đạo vô tình, ta có thể đạt được trường sinh, nhưng mẫu thân lại già đi... hiện tại ta đi gặp người, trừ khi ta không đi... Nếu không ta không cách nào thừa nhận ánh mắt đau thương của mẫu thân khi ly biệt lần nữa.
Nhớ lại hơn một năm trước, cha mẹ không bỏ đưa mình đến đầu trấn Đại Điền, ngay lúc đó Tần Hạo Hiên vừa được Thái Sơ giáo chọn trúng, hắn còn trẻ lòng tràn đầy vui mừng, căn bản không cách nào lý giải phân biệt đại biểu cho cái gì.
Lần phân biệt kia, từ nay về sau tiên phàm khác đường.
Từ nay về sau Tần Hạo Hiên tu tiên chứng đạo, có thể lấy được trường sinh, mà cha mẹ lại từ từ già nua...
Tiên phàm khác biệt, tiên phàm khác biệt, trong lòng Tần Hạo Hiên tựa như đè nặng một tảng đá lớn, không thở nổi.
- Ngươi có muốn đi không?
- Ta không muốn đi!
Tần Hạo Hiên trả lời cực kỳ kiên định, sau đó ai thán một tiếng:
- Tiên đạo vô tình, tiên phàm khác biệt, mặc dù ta không rời đi, về sau cha mẹ cũng sẽ già...
Hình nói:
- Đi gặp đi, dù sao gặp cũng tốt hơn không gặp, bọn hắn cũng nhớ ngươi.
Hình nói đánh trúng vào chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng Tần Hạo Hiên, lòng hắn run lên, hai chân không tự chủ được, nơm nớp lo sợ đi ra ngoài.
Nơm nớp lo sợ, bước chân giống như rót chì, mỗi một bước đều nặng tựa nghìn cân, hơn một năm trước đầu trấn từ biệt, cho tới bây giờ hồi hương, đoạn đường này đi quá lâu quá lâu...
Nhiều ngày phân biệt, nhiều ngày tưởng niệm, dằn xuống đáy lòng bao nhiêu áy náy, trong lúc nhất thời đều dung nhập vào trong bộ pháp trầm trọng.
- Mẹ!
Tần Hạo Hiên bước vào đại môn, nhìn mẫu thân, trong lòng suy nghĩ bách chuyển thiên hồi, cực kỳ phức tạp hô một câu.
Trên mặt Tần mẫu lộ ra kinh ngạc, quay đầu nhìn Tần Hạo Hiên, nàng còn cho là mình xuất hiện ảo giác, thẳng đến Tần Hạo Hiên còn gọi một tiếng mẹ.
- Ba!
Chén trà trong tay mẫu thân rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nàng run rẩy đứng lên, đôi mắt vô thần bỗng nhiên tràn ngập sắc thái, lại lập tức bị sương mù bao phủ, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt.
- Hiên nhi, Hiên nhi...
Tần mẫu mở ra hai tay, run run rẩy rẩy đi về phía Tần Hạo Hiên, đi về phía hài nhi từ nhỏ chưa bao giờ ly khai mình, hôm nay đã xa cách hai năm.
- Thật là con sao? Hiên nhi, Hiên nhi...
Tần mẫu ôm bả vai của Tần Hạo Hiên, rất chặt, sợ buông lỏng tay hắn sẽ chạy mất, khi nàng nhìn tinh tường đích thật là nhi tử, bỗng nhiên nghĩ đến lão tiên bà trong trấn nói:
- Phàm nhân một khi tu tiên, sẽ không còn về được, nếu như trở lại chính là tu tiên thất bại, chỉ có thể tiếp tục làm phàm nhân.
Vì thế mặc dù Tần phụ cùng Tần mẫu nhớ Tần Hạo Hiên, nhưng bọn hắn không hy vọng gặp lại nhi tử, bởi vì một khi gặp lại nhi tử, thì đại biểu cho nhi tử tu tiên thất bại, đã không có hi vọng trường sinh bất lão.
Sắc mặt tần mẫu trắng bệch:
- Hiên nhi, có phải con tu tiên đã thất bại hay không?
Tần Hạo Hiên cũng ôm mẫu thân, hắn kích động cũng không có chú ý mẫu thân đang nói cái gì.
Sắc mặt Tần mẫu càng trắng, vỗ lưng nhi tử, tựa như khi còn bé lúc nhi tử sặc sữa vậy:
- Không có việc gì, Hiên nhi, tu tiên thất bại thì trở lại sống, không tu tiên thì không tu tiên.
Lúc này Tần Hạo Hiên mới nghe rõ lời mẫu thân, cười nói:
- Mẹ, con vẫn còn tu tiên! Con ở trong môn phái biểu hiện rất tốt, chỉ là con quá nhớ mẹ và cha, mới cố ý về thăm.
- Thật sự! Vậy thì tốt!
Con mắt Tần mẫu sáng ngời, biết con đường tu tiên của nhi tử vẫn còn tiếp tục, về sau còn có thể trường sinh, nàng liền cao hứng trở lại.
Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, hài tử là hết thảy của cha mẹ, dù một cái ho khan, một tiếng hắt xì, nếu như Tần Hạo Hiên không thể tu tiên, mặc dù cả nhà bọn họ có thể không cần chia lìa, nhưng Tần mẫu không hy vọng như vậy.
Nàng thà rằng để nhớ thương dày vò, chỉ cần Tần Hạo Hiên có thể tu tiên, có thể trường sinh!
Tần mẫu buông Tần Hạo Hiên ra, nhưng còn lôi kéo tay của con trai, hỏi:
- Các ngươi tu tiên đều bề bộn nhiều việc sao? Lúc này này con về, hay là ở một đoạn thời gian lại đi?
Tần Hạo Hiên nói:
- Con muốn ở mấy ngày, cùng cha mẹ bầu bạn.
- Tốt tốt!
Vẻ mặt Tần mẫu mừng rỡ:
- Con muốn ăn gì không?
- Chỉ cần mẹ làm là tốt rồi!
Tần Hạo Hiên chứng kiến mẫu thân cười vui vẻ, hắn cũng vui vẻ nở nụ cười:
- Đúng rồi, mẹ, đây là hai bằng hữu của con, Lam Yên, Hình, hai người bọn họ cũng là tu tiên giả.
Tần Hạo Hiên chỉ vào Hình và Lam Yên giới thiệu.