Thái Sơ

Chương 50: Tâm tính của thiếu niên (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Hoàng Ly nhìn lướt qua những người khác ở trong phòng tạm giam rồi nói với vẻ lạnh nhạt:

- Sau khi ra ngoài, hãy nhớ kỹ môn quy của Thái Sơ. Nếu không thì kế tiếp chính là các ngươi...

Mấy tên già đời nhao nhao rụt cổ, gật đầu không ngừng. Si Hỏa viện! Vậy đời này không thể lật người, trở thành thằng ngốc cả ngày chảy nước dãi, hơn nữa phải lao động cho Thái Sơ cho đến chết.

Tần Hạo Hiên đi ra Cấm Bế sơn, lại nhìn thấy mặt trời, bèn thở ra một hơi. Mấy ngày này ở trong hầm nham tương đã hấp thu rất nhiều dược lực. Mặc dù bây giờ không có địa nhiệt. Nhưng khô nóng trong cơ thể cũng không khó chịu như lúc đi vào.

Trở lại Liên Điền cốc, nhìn thấy bên ngoài ký túc xá của Trương Cuồng ngựa xe như nước, rộn rộn ràng ràng, vô cùng nào nhiệt.

Vì muốn lộ ra cảm giác ưu việt của đệ tử có hạt giống tốt. Sau khi Tần Hạo Hiên bị giam ngày thứ hai, tông môn đã cho ba tên đệ tử hạt giống màu tím và hai tên đệ tử hạt giống màu xám có ký túc xá riêng, không cần ở ký túc xá chung.

Bây giờ, Trương Cuồng đang hớn hở, được nịnh nọt tầng tầng lớp lớp. Mặc dù trên mặt gã đang cười, nhưng vẻ kiêu căng nhìn một lần là thấy hết.

- Chúc mừng Trương sư đệ, tu tiên bảy ngày đã cắm rễ, phá kỉ lục cắm rễ nhanh nhất của Thái Sơ giáo chúng ta, xưa nay chưa từng có.

- Năm đó, chưởng giáo đương nhiệm Hoàng Long chân nhân cũng phải mất hai mươi ngày mới cắm rễ thành công, tốc độ của sư đệ chẳng những nhanh hơn Hoàng Long chân nhân, mà còn hất ra hai tên đệ tử hạt giống màu tím khác, đúng là khó lường.

...

Sau một trận nịnh nọt, một sư huynh chưa chen lời vào được cũng vội vàng, không để ý những người khác đang nịnh nọt thoải mái, lập tức lấy ra quà biếu đã chuẩn bị trước.

- Trương sư đệ! Đây là khoai do huynh tự trồng, hương vị ngon hơn màn thầu đệ hay ăn, linh khí cũng nhiều hơn ngũ cốc bình thường.

Trương Cuồng không khách khí nhận lấy cái sọt, rồi nói một tiếng cảm ơn, lập tức nhấc lên một cơn sóng tặng lễ.

- Chỉ là lễ mọn, không nhiều, mong Trương sư đệ nhận cho.

- Đây là một gốc nhân sâm ba mươi năm, dùng để pha trà, có công hiệu dưỡng khí, khi nào Trương sư đệ luyện công mệt mỏi thì hãy lấy ra dùng.

- Sư đệ nhập môn không lâu, chắc chưa có đan lô vừa ý? Đan lô này dùng Thanh Đồng luyện chế, pha vào một ít Bí Ngân, có thể khóa lại dược lực tốt hơn đan lô bằng sắt bình thường.

- Trương sư đệ, đây là Tụ Linh Đan do sư huynh luyện chế, sau khi dùng có thể tăng tốc linh lực khôi phục...

Trông thấy người khác tặng lễ càng ngày càng quý, một ít lễ bình thường đều không có mặt mũi đưa tặng. Vì lấy lòng đệ tử có hạt giống màu tím có tiền đồ nhất này, thậm chí có người lấy ra vốn liếng của mình, chỉ trông thấy một người tay nhét vào ngực nửa ngày mới quyết định, nói:

- Sư huynh không có gì tốt, viên linh phù này không tính là đồ gì hiếm thấy, nhưng chỉ cần truyền linh lực vào khởi động, thì có thể phát ra một đòn tương đương với một đòn toàn lực của cường giả Tiên Miêu cảnh thất diệp, lấy Trương sư đệ kỳ tài ngút trời, thì chắc chắn không dùng, nhưng đây cũng coi là chút tầm lòng của huynh.

Những người khác không ngờ, vì lấy lòng Trương Cuồng mà có người lại dùng linh phù quý giá như vậy làm quá biếu.

Đối với những đệ tử tạp dịch thực lực thấp, không có tiền đồ như bọn họ mà nói, thì lúc nguy nan có một viên linh phù thậm chí có thể cứu mạng

Trương Cuông thấy nịnh nọt và quà của mấy sư huynh này, thì thu hết, nhận hết. Trong mắt gã, những đệ tử tạp dịch này dùng một ít đồ giá rẻ, đã có được ấn tượng tốt của mình, thì bọn họ không những lỗ vốn, mà còn kiếm bộn. Nếu không phải mình mới nhập môn vài ngày, thì những vật này sao lọt vào mắt.

Cảnh này rơi vào trong mắt Tần Hạo Hiên vừa mới bị giam trở về. Đáy lòng âm thầm khuyên bảo mình, nhất định phải chăm chỉ tu luyện. Trương Cuồng bảy ngày cắm rễ, sau này nhất định phải đi Tuyệt Tiên Độc Cốc tìm một ít thiên tài địa bảo, tốt nhất học một ít thuật luyện đan, thế thì thiên tài địa bảo hiếm thấy không bị mình chà đạp như trâu ăn cỏ.

Trương Cuồng đang đắc chí thì nhìn thấy Tần Hạo Hiên. Trong ánh mắt lóe lên một tia kiêng kị, thế mà tên này không chết?

Tốt! Rất tốt! Nếu trước đây ta không để ngươi vào mắt, nhưng bây giờ ta đã cắm rễ. Chỉ cần nảy mầm, lại học một ít tiên thuật lợi hại, nhất định có thể đánh bại hắn.

Dù nói thế nào, thì ta là hạt giống màu tím, mà Tần Hạo Hiên là hạt giống kém nhất.

Mặc dù Tần Hạo Hiên hiểu lí lẽ tiến thối, nhưng vẫn là tâm tính thiếu niên, nên có tính tình của người trẻ tuổi. Hắn trông thấy dáng vẻ đắc chí của Trương Cuồng, tất nhiên không thể để ngày vui của đối phương dễ chịu, có thể khiến đối phương ngột ngạt, tuyệt đối không buông tha cơ hội này.

- Ta nói Trương Cuồng...

Tiếng của Tần Hạo Hiên đưa đến chú ý của đám người bên cạnh Trương Cuồng:

- Lúc ta đi ra, thì đội chấp pháp đã tuyên án Viên Sơn Tượng, phế bỏ tu vi biến thành ngu dại, đưa vào Si Hỏa viện làm lao động. Ngươi và đám người bên cạnh ngươi nên chút ý một chút, cố học tốt môn quy của Thái Sơ.

Cái gì? Trên mặt đám người xoay quanh Trương Cuồng nịnh nọt, nhao nhạo hiện lên vẻ sợ hãi. Viên Sơn Tượng bị phế rồi? Hạt giống màu tím cũng không bảo vệ được?

Sắc mặt Trương Cuồng trở nên lạnh lẽo, mình đã chào hỏi trước với người Chấp Pháp đường. Chuyện của Viên Sơn Tượng thì mình cũng đã ra sức, nhưng quả thật không cứu được, vốn định sau ngày trấn an người Viên gia một vút, không ngờ lúc này Tần Hạo Hiên lại chạy đến phá.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️