Tần Hạo Hiên nổi giận, hắn có thể khẳng định Hình là cố ý, hắn tức giận mắng:
- Ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, vì sao không một chiêu chụp chết ta?
- Đập chết ngươi không thú vị a?
Hình cười ha ha, khuôn mặt tuấn tú bởi vì kích động mà trướng đỏ bừng:
- Lại nói, lão Tần... Kỳ thật ta đã sớm muốn đánh ngươi một chầu rồi, nằm mộng cũng muốn, một tay đập chết ngươi có lợi nhất a!
Hình như sói đói săn mồi, bổ nhào lên người Tần Hạo Hiên, móng vuốt không ngừng hạ xuống, Tần Hạo Hiên thương tích đầy mình.
Đáng thương Tần Hạo Hiên căn bản ngay cả sức hoàn thủ cũng không có, hắn muốn vận dụng Vô Hình Kiếm, nhưng toàn thân đau đến không được, mặc dù mỗi một chiêu của Hình không hung ác, nhưng cực kỳ tinh chuẩn, đánh cho mình mất đi năng lực hành động.
Tần Hạo Hiên giãy giụa khỏi Hình, hắn đã quen ở trong chiến đấu tổng kết, ngẫu nhiên cũng có thể đánh trúng Hình, đau đến Hình nhe răng nhếch miệng, nhưng làm hắn ra tay với Tần Hạo Hiên càng thêm hung ác!
- A!
Tần Hạo Hiên lại bị đánh ngã trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, lần này sau khi bị Hình đả đảo, Hình căn bản không cho hắn cơ hội đứng lên, trước tàn nhẫn đánh gãy hai cái đùi, sau đó bắt đầu tra tấn Tần Hạo Hiên, không tính nhẹ cũng không tính nặng.
Lần đánh này, đánh trọn vẹn ba ngày ba đêm, thẳng đến Hình dần dần hết kích động.
- Thoải mái a! Đánh thật sảng khoái!
Hình lại một vuốt vỗ vào trên mặt Tần Hạo Hiên, hắn tựa hồ rất hưởng thụ loại khoái cảm vẽ mặt này.
Đáng thương Tần Hạo Hiên trong ba ngày qua, chỉ có thể bị Hình ngược đãi, hắn không phản kháng được, cũng không tự sát được, ở trong thức hải không cách nào tự sát a.
Hắn đau đến toàn thân chết lặng, hỗn đản này chuyên chọn địa phương đau nhức đánh, đánh trong chốc lát còn để cho mình khôi phục, khôi phục xong tiếp tục đánh.
Ở trong thức hải ngoại trừ tử vong là giả, mặt khác toàn bộ đều thật, nhất là cảm giác đau đớn, so với vàng còn thật hơn.
- Tốt rồi, ta cũng mệt mỏi, đi ra ngoài đi!
Hình cười hắc hắc, ở trong ánh mắt chờ đợi của Tần Hạo Hiên một tay chụp nát đầu của hắn.
Trước khi ý thức của Tần Hạo Hiên tiêu tán, Hình vẫn còn duỗi lưng mỏi, thần sắc vô cùng thích ý, vô cùng thỏa mãn, phảng phất như một oán phụ, phát tiết nhiều năm oán khí của mình.
Bị ngược đãi ba ngày ba đêm, đau đến toàn thân chết lặng, Tần Hạo Hiên ở trong thức hải tử vong, sau khi ý thức trở về sững sờ nằm trên mặt đất, tựa hồ quên thân thể cùng linh hồn đau đớn, cũng không phải hắn thực quên, mà là hắn đau đến chết lặng, đã không biết cái gì gọi là đau.
Chờ cảm giác đau đớn biến mất, Tần Hạo Hiên hữu khí vô lực trừng Hình:
- Ngươi dám cùng ta ở chỗ này đánh một trận không?
Hình cực kỳ cảnh giác tránh ra rất xa nói:
- Ta mới không ngốc đâu, ở trong thức hải ngươi không có cách nào sử dụng thần thức công kích, ở chỗ này ngươi có thể sử dụng thần thức công kích, đầu óc ta có bệnh mới đánh với ngươi! Ta cho ngươi biết nha, quân tử động khẩu không động thủ, là chính ngươi yêu cầu ta ở trong thức hải đánh với ngươi, ngươi không thể trả thù ta!
Tần Hạo Hiên nhìn thoáng qua Hình, cuối cùng không nói gì thêm, ngồi xuống khôi phục linh lực, chờ hắn mở mắt ra, chuyện thứ nhất là quay đầu dùng con mắt lập loè tinh quang nhìn Lam Yên nói:
- Vừa rồi hai người kia, là ngươi thả tới trong thức hải của ta, ta muốn cùng bọn họ đánh tiếp.
Lam Yên sững sờ, Tần Hạo Hiên ở trong thức hải tử vong hơn 150 lần, lại bị Hình hung hăng hành hạ ba ngày ba đêm, vốn tưởng rằng đây là cực hạn của hắn, lại không nghĩ rằng hắn còn chưa đủ.
- Tiếp tục?
Thanh âm của Lam Yên có chút khô khốc:
- Ngươi không phải bị chết đến tinh thần thất thường chứ?
Tần Hạo Hiên bị ngược đãi ba ngày ba đêm hai mắt đỏ bừng nói:
- Đánh, tiếp tục đánh! Lúc nào ta đánh thắng được hai cái sẽ tới ba cái, đánh đến cực hạn, đánh tới ta rốt cuộc đánh không thắng mới thôi!
Mặc dù Lam Yên kinh ngạc đạo tâm cùng nghị lực của Tần Hạo Hiên, nhưng nàng không có nhiều lời, bày ra pháp trận, Tần Hạo Hiên ngồi ở trong pháp trận, đi vào thức hải, chứng kiến Lưu Vân Tử cùng Kiếm Thần ở đối diện.
...
Đoạn thời gian này, ban ngày Tần Hạo Hiên ra ngoài giết tán tu, buổi tối ở trong Thức Hải Huyễn Cảnh do Lam Yên bày ra ma luyện kỹ xảo chiến đấu, nhân số hắn đối chiến từ hai cái, ba cái, bốn cái như thế điệp gia.
Ở trong chiến tranh điên cuồng cùng tàn sát, Tần Hạo Hiên lại ra một mảnh tiên diệp, đạt tới Tiên Miêu cảnh Cửu diệp.
Trong mắt người ngoài, Tần Hạo Hiên tựa như một cỗ máy giết người, mỗi ngày đều săn giết nhiều tán tu, Linh Thạch của Tần Hạo Hiên, trừ Thức Hải Huyễn Cảnh tiêu hao, còn tích góp suốt hai mươi vạn Linh Thạch hạ tam phẩm.
Mặc kệ ở trận doanh tán tu hay trận doanh Thái Sơ giáo, Tần Hạo Hiên dùng thủ đoạn hung ác tàn bạo, bản lĩnh vượt cấp giết địch nổi tiếng, hắn tựa như một tân tinh bay lên, nhanh chóng hấp dẫn tất cả mọi người chú ý, trừ Tần Hạo Hiên, còn có một người cũng rất nhanh xuất hiện ở trong mắt thế nhân, người này là Lý Tĩnh.
Mỗi khi Tần Hạo Hiên giết một gã tán tu, Lý Tĩnh cũng sẽ giết một gã, giết đến tán tu quân địch đều chú ý tới Tần Hạo Hiên cùng Lý Tĩnh, cho rằng hai người kia còn đáng sợ hơn Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp.
Bởi vì lực chiến đấu của bọn hắn càng mạnh hơn nữa!
Trận doanh tán tu, trong doanh trướng to lớn, vô số tán tu đang nghị luận Tần Hạo Hiên cùng Lý Tĩnh.
- Cảnh giới của Lý Tĩnh cao hơn Tần Hạo Hiên nhiều!
- Tần Hạo Hiên đáng sợ hơn, người bị hắn giết càng thêm gọn gàng, hắn kinh khủng hơn!
Người tán tu này từng thấy Tần Hạo Hiên giết người, may mắn chạy thoát lòng còn sợ hãi.
- Nếu có cơ hội, nhất định phải hợp lực giết Tần Hạo Hiên!
- Không có tác dụng đâu, lần trước ba Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp cũng bị hắn một người chém giết, hắn quá am hiểu quần chiến!
Đám tán tu càng nói càng kinh hãi, không ít tán tu nguyên bản ưa thích một mình hành động cũng quyết định tạo thành tiểu đội, như vậy an toàn hơn, cơ hồ trong nội tâm tất cả tán tu, đều hận không thể giết Tần Hạo Hiên cho thống khoái.