Tần Hạo Hiên nói:
- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, lại đến!
Bị Tần Hạo Hiên lấp kín, Lam Yên tức giận đến cái mũi lệch ra, thiếu chút nữa ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng nàng nghĩ lại:
- Vì cái gì phải bãi công, ta hết lần này tới lần khác theo ý ngươi, nhìn xem ngươi ở trong thức hải bị giết, sau đó đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa kêu thảm thiết, sẽ khoái ý như thế nào a!
...
Mười ngày kế tiếp, Tần Hạo Hiên hai ngày chém giết sáu gã tán tu vậy mà tuyên bố bế quan, không hề tham gia môn phái chiến tranh.
Tần Hạo Hiên không tham gia cũng không có trêu chọc người khác phản đối, tán tu vốn chỉ có nhiêu đó, giết một cái thiếu một cái, từng tán tu đều là Linh Thạch sáng loáng a!
Đệ tử khác còn ước gì Tần Hạo Hiên không tham gia, nhất là Tần Dương, Liêu Càn Khôn, cùng với hai đệ tử Thái Sơ giáo khác cùng Tần Hạo Hiên kết đội.
Bởi vì phàm là đồng đội hợp tác với Tần Hạo Hiên, Tần Hạo Hiên ăn thịt bọn hắn ngay cả súp cũng uống không đến, Tần Hạo Hiên chém giết tán tu căn bản là một chiêu miểu sát, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, bọn hắn ngay cả cơ hội nhúng tay cũng không có, đương nhiên không có cách nào phân công huân với Tần Hạo Hiên.
Kế tiếp trong mười ngày, Hình giúp Tần Hạo Hiên tìm đến mười mấy cọng tóc của các cao thủ thực chiến, ở trong thức hải không ngừng chém giết quyết đấu, không có thần thức công kích, không có Hình bảo hộ, không có Hình điều khiển ba con phù thú hỗ trợ, cũng không có Vạn Lý Phù trốn chạy để khỏi chết, hắn lần lượt bị chém giết, lần lượt tổng kết kinh nghiệm thất bại.
Trong mười ngày này, Tần Hạo Hiên trọn vẹn đánh 150 trận, hao tốn 15000 viên Linh Thạch hạ tam phẩm, rốt cục đánh ngã tất cả mọi người!
Ngay cả Lưu Vân Tử tốc độ cực nhanh, Tần Hạo Hiên cũng có thể dùng tốc độ càng nhanh ngăn chặn, ở trong thức hải lần lượt chiến đấu, trình độ thân thể cân đối của Tần Hạo Hiên đã có tăng lên rất lớn, mặc dù hắn cảm giác còn không tới hạn mức cao nhất, nhưng đã đủ để đả bại Lưu Vân Tử rồi.
Kiếm Thần cùng tự nhiên dung làm một thể, có thể che dấu kiếm ý, ở dưới Tần Hạo Hiên tiến bộ tấn mãnh, hắn cũng bị đánh bại!
Đối phó Kiếm Thần, Tần Hạo Hiên cũng cảm ngộ ra, ngoại trừ thân thể cân đối, còn muốn ở trên khí thế ngăn chận hắn, dùng khí thế của mình phá hư đối phương hoàn mỹ dung hợp với tự nhiên, để cho kiếm ý của hắn lộ ra sơ hở, dùng thân pháp của mình phá hỏng chiêu tiếp theo, như vậy Kiếm Thần sẽ biến thành cá trong chậu, chỉ có thể tùy ý mình tàn sát.
Nói tiếp đơn giản, nhưng trên thực tế Tần Hạo Hiên trả giá cực kỳ kinh người.
15000 viên Linh Thạch hạ tam phẩm, 150 lần tử vong, mỗi lần thân thể cùng linh hồn song trọng đau đớn, Tần Hạo Hiên lập tức tổng kết kinh nghiệm, khôi phục linh lực, sau đó tiếp tục chiến đấu, tiếp tục tử vong, tiếp tục tổng kết, tiếp tục chiến đấu...
Trước kia Tần Hạo Hiên cho là mình rất có thể đánh nhau, Tiên Miêu cảnh Thập Cửu diệp căn bản không phải là đối thủ của mình, nhưng hiện tại tước đoạt thần thức công kích, đã không có Hình bảo hộ, hắn mới biết mình yếu ớt như thế nào, ở trước mặt những Tiên Miêu cảnh kia Thập Cửu diệp kia công kích, nhiều khi ngay cả trở tay cũng không kịp.
Đã trải qua 150 lần tử vong, Tần Hạo Hiên mới hiểu được một đạo lý, sơn ngoại hữu sơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, trước kia mình là ếch ngồi đáy giếng!
Tước đoạt mấy thủ đoạn ngoại vật, chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng yếu ớt.
Cho nên Tần Hạo Hiên ngày nối đêm chiến đấu, ngày nối đêm tu luyện.
Thời điểm hắn đau đớn không thể chịu đựng được sẽ tự nói với mình, hiện tại đau đớn chỉ là vì về sau sống sót, tánh mạng đáng ngưỡng mộ cỡ nào!
Công phu không phụ lòng người, cho dù là một kẻ ngu, ở dưới tín niệm kiên định cùng thân thể linh hồn đau đớn kích thích, cũng có thể có tiến bộ kinh người, huống chi Tần Hạo Hiên!
Những người này, rốt cục bị hắn đánh bại!
Đương nhiên, còn có một người là Tần Hạo Hiên ở trong thức hải không cách nào đả bại, đại đệ tử của Xích Luyện Tử, Tiên Miêu cảnh Tam Thập diệp Tập Mục Nguyên, chẳng những kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú đáng sợ, thực lực của hắn cũng viễn siêu Tần Hạo Hiên, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, Tần Hạo Hiên chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, mười ngày sinh tử chiến đấu, để cho Tần Hạo Hiên ở trước mặt Tập Mục Nguyên chỉ có sức đánh một trận, đương nhiên kết quả cuối cùng nhất là Tần Hạo Hiên tử vong.
Cho nên Tần Hạo Hiên khuyên bảo mình, về sau một khi đụng phải Tập Mục Nguyên, phản ứng đầu tiên là chạy trốn, trước khi thực lực của mình đuổi kịp đối phương, tuyệt đối không thể sính anh hùng.
Tần Hạo Hiên không có chú ý tới là, ở trong mười ngày này, Lam Yên cực kỳ kiên nhẫn giúp hắn điêu khắc Linh Thạch, bày xuống pháp trận, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía hắn càng cổ quái, ít nhất không có khinh thị như trước kia.
Mặc dù thực lực của Tần Hạo Hiên ở trong mắt Lam Yên vẫn không đủ xem, nhưng hắn chăm chỉ cố gắng, loại nghị lực cùng đạo tâm đáng sợ này, đã để cho Lam Yên thuyết phục.
Tư chất kém không đáng sợ, đáng sợ chính là tư chất kém còn không cố gắng, Tần Hạo Hiên đúng là chủng loại tư chất kém lại cực kỳ cố gắng kia.
Thậm chí trong lòng Lam Yên thở dài:
- Đáng tiếc ngươi chỉ là một nhược chủng, nếu như ngươi là Tiên chủng no đủ, hoặc vô thượng tử chủng, loại đạo tâm cùng nghị lực rèn luyện đáng sợ này, tương lai của ngươi...
Lam Yên cũng không dám suy nghĩ, nhưng nhìn Tần Hạo Hiên rất nghiêm túc, nàng cực kỳ kính nể.
Sáng sớm ngày thứ mười một Tần Hạo Hiên tuyên bố bế quan, trải qua 150 lần tử vong, thực lực có tiến bộ nhảy vọt, Tần Hạo Hiên râu ria xồm xàm đi ra doanh trướng.
Phương hướng hắn đi là phòng nghị sự, lúc này phòng nghị sự tụ tập rất nhiều đệ tử Thái Sơ giáo hôm nay đi ra ngoài chặn giết tán tu quân địch.
Trên đường đi, những đệ tử Thái Sơ giáo chứng kiến Tần Hạo Hiên đều kinh ngạc nhìn hắn, lúc này hai mắt Tần Hạo Hiên huyết hồng, trên người tản mát ra khí tức không giống người thường, rất cổ quái, bọn hắn cũng không nói lên được, nhưng có thể cảm giác được chính là, sau khi Tần Hạo Hiên bế quan, so với trước khi bế quan thì đáng sợ hơn rất nhiều!
Mười ngày bế quan, ngoại trừ sức chiến đấu của Tần Hạo Hiên tăng vọt, thân thể cân đối cũng đạt tới một trạng thái khủng bố, còn dài ra một mảnh tiên diệp, hiện tại đã là Tiên Miêu cảnh Bát Diệp.
Bất quá ngẫm lại tổn thất 15000 viên Linh Thạch hạ tam phẩm, hắn liền không nhịn được đau lòng, hơn nữa chết 150 lần, mặc dù thức hải tử vong không phải tử vong chân chính, nhưng loại tử vong này lại hoàn toàn mô phỏng cực kỳ chân thật.
Tuyệt vọng, cô đơn, không cam lòng, phẫn nộ, cùng với khát vọng, chờ đợi, hi vọng với sinh mệnh… lúc tử vong, đều hỗn hợp chung một chỗ.
Không trải qua tử vong, không hiểu được còn sống trân quý.