Lưu Vân Tử thu hồi dao găm, khóe miệng cười tà, thủ thế thay đổi, linh lực nhàn nhạt chấn động, đồng thời Lưu Vân Báo không hề tiếp cận Tần Hạo Hiên, ngược lại cực kỳ xảo trá di động, dùng tốc độ cùng tố chất thân thể của Tần Hạo Hiên, thậm chí ngay cả sau một khắc Lưu Vân Báo xuất hiện ở nơi nào cũng không biết.
- Ba!
Một đạo phong nhận bổ về phía Tần Hạo Hiên, Tần Hạo Hiên nỗ lực ngưng tụ Khai Thiên Trảm nghênh đón, nhưng linh pháp công kích của tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, há là hắn hiện tại có thể tùy ý tiếp được.
Đao khí màu xanh của Khai Thiên Trảm nứt vỡ, phong nhận còn sót lại như trước trảm lên nhuyễn giáp của Tần Hạo Hiên, Tần Hạo Hiên bị đánh trúng lảo đảo lui ra sau.
Nháy mắt sau đó, sau lưng Tần Hạo Hiên lại xuất hiện một khối thiên thạch, ngạnh sanh đánh bay thân thể của hắn.
Lại nháy mắt sau đó, một đoàn hỏa cầu từ trên trời giáng xuống, lại lần nữa đốt Tần Hạo Hiên đầy bụi đất, mặc dù có Long Ma Kim Thân của Hình bảo hộ, không có bị thương, nhưng bị coi là bia ngắm đánh, cảm giác thật sự quá không tốt.
Lưu Vân Tử cưỡi Lưu Vân Báo thi triển linh pháp công kích tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt hắn ở bên trái Tần Hạo Hiên đánh ra một đạo phong nhận, nháy mắt sau đó ở đằng sau Tần Hạo Hiên ném một cái hỏa cầu, mặc dù đều là chút ít linh pháp công kích cấp thấp thời gian thi thuật tương đối ngắn, nhưng Tần Hạo Hiên hoàn toàn không có cách nào bắt phương vị của Lưu Vân Tử biết rõ, tiếp tục ngây người như vậy cũng chỉ có phần bị đánh.
Coi như mình thả hai con Quỷ Binh, Hình đồng thời điều khiển ba con phù thú cũng vô dụng, bởi vì tốc độ của Lưu Vân Tử quá nhanh, bộ pháp xảo trá, Quỷ Binh và phù thú chỉ có đi theo phía sau hắn ăn tro, ngay cả góc áo cũng không gặp được.
Nếu như không có Hình biến thành nhuyễn giáp, thi triển Long Ma Kim Thân bảo vệ, một chuỗi linh pháp công kích đánh tới, coi như mình bất tử cũng không xê xích gì nhiều.
Tần Hạo Hiên nhướng mày, thần thức trong đầu nhanh chóng ngưng kết trở thành một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim, tách ra hào quang rực rỡ tươi đẹp, sau đó tìm đúng một vị trí đột nhiên đánh trúng Lưu Vân Tử.
Lưu Vân Tử đau đầu, thân thể thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh lại hồi phục.
Lúc này Tần Hạo Hiên mới kinh ngạc, mặc dù Lưu Vân Tử bị thần thức công kích sửng sốt một lát, nhưng tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, mình còn chưa kịp thi triển công kích hắn đã khôi phục, sau đó thần sắc ngưng trọng, di động càng thêm nhanh chóng.
Dưới tình huống hoàn toàn không có cách nào đánh trúng đối phương, ngay cả thần thức công kích trăm phát trăm trúng cũng mất đi hiệu lực, Tần Hạo Hiên tự tin hoàn toàn bị đánh tan, hắn biết rõ cứ thế mãi mình tất bại, cho nên không chút do dự lấy ra Vạn Lý Phù, khởi động, chạy trốn!
Lưu Vân Tử chứng kiến Tần Hạo Hiên lấy ra phù lục, biết rõ hắn muốn chạy trốn, khóe miệng cười lạnh, cho dù Tiên Miêu cảnh Tam Thập diệp, tốc độ cũng không bằng mình cưỡi Lưu Vân Báo, một Tiên Miêu cảnh Thất diệp, vậy mà muốn bằng vào Thần Hành Phù chạy trốn?
Bất quá sau một khắc Lưu Vân Tử trợn mắt hốc mồm, khởi động Vạn Lý Phù, thân hình của Tần Hạo Hiên như một đạo tàn ảnh, trốn ra phương xa, lập tức biến mất khỏi tầm mắt.
- Tốc độ thật nhanh!
Lưu Vân Tử chép miệng:
- Thứ tốt trên người tiểu tử này thật nhiều, thậm chí có bảo bối chạy trốn nhanh như vậy, tốc độ này... Có thể so với cường giả Tiên Thụ cảnh a!
Lưu Vân Tử biết mình đuổi không kịp Tần Hạo Hiên, dứt khoát buông tha, tiếp tục tìm kiếm con mồi không biết sống chết kế tiếp.
Tần Hạo Hiên khởi động Vạn Lý Phù chạy rất xa mới dừng lại, thở ra một hơi dài, tốc độ của Lưu Vân Tử thật đáng sợ, vốn cho rằng tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp ở trong tay mình chỉ có phần nhận thua, hiện tại xem ra hoàn toàn không phải có chuyện như vậy!
Như Lưu Vân Tử biến thái là mình không chịu đựng nổi.
Dùng tốc độ của Lưu Vân Tử, cho dù Tiên Miêu cảnh Nhị Thập Ngũ diệp cũng chỉ có phần bị đánh, hơn nữa cho dù hắn đánh không thắng, dùng tốc độ của hắn, người có thể đuổi theo quá ít.
Lưu Vân Tử xuất hiện cho Tần Hạo Hiên tràn đầy tự tin gõ vang một cảnh báo, nguyên lai Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp cũng không đều là quả hồng mềm, vẫn có tồn tại khó giải quyết.
Tìm cái lùm cây, Tần Hạo Hiên không dám nghênh ngang đi ra ngoài như trước, hắn trốn ở trong bụi cỏ, thu liễm khí tức, lẳng lặng ôm cây đợi thỏ.
Đợi hơn một canh giờ, một tán tu vác kiếm xuất hiện ở trong phạm vi Thiên Mục phù dò xét, Tiên Miêu cảnh Thập Cửu diệp.
Đương nhiên, kiếm của hắn không phải phi kiếm, mà chỉ là lợi kiếm bình thường.
Tiên Miêu cảnh Thập Cửu diệp, lại chỉ có một người, mình có thể đánh thắng a?
Tần Hạo Hiên giật mình, bất quá vì cẩn thận để đạt được mục đích, hắn chuẩn bị chờ tán tu này đi đến cách mình gần chút, lại đột nhiên đánh lén.
Nhưng Tần Hạo Hiên tính toán rơi vào khoảng không, tán tu này còn chưa đi đến trước mặt Tần Hạo Hiên, liền có một chi tiểu đội chặn giết của Thái Sơ giáo chạy tới.
- Đứng lại!
Thấy chỉ có một tán tu, hơn nữa tu vi Tiên Miêu cảnh Thập Cửu diệp, ba đệ tử Thái Sơ giáo kia kích động rồi, lập tức kích hoạt Thần Hành Phù, một đường chạy như điên đến, sợ đối phương chạy mất.
Tán tu kia nhìn thấy ba đệ tử Thái Sơ giáo, trong đó mạnh nhất là Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, nhưng hắn không có chạy trốn, ngược lại trong ánh mắt bắn ra chiến ý rất mạnh, lạnh lùng ngóng nhìn ba người.
Ba đệ tử Thái Sơ giáo vây quanh hắn, hình thành một vòng vây hình tam giác, mỗi người đều thả ra phù thú.
- Ngươi tự sát đi, chúng ta lưu ngươi toàn thây!
Đệ tử Thái Sơ giáo tu vi Nhị Thập diệp nói:
- Ngươi trốn không thoát, nếu như dám phản kháng, cho ngươi chết không toàn thây!
Tán tu lạnh lùng cười cười, đối mặt ba đệ tử Thái Sơ giáo, trong đó còn có một người mạnh hơn mình một diệp, hắn tuyệt không lo lắng, chiến ý trên người càng mãnh liệt, trở tay rút ra bảo kiếm.