Tần Hạo Hiên nếm đến chém giết tán tu quân địch ngon ngọt, ngày hôm sau dưới tình huống không có Lý Tĩnh phái người đến mời, cực kỳ tích cực chủ động đi vào phòng nghị sự.
Hôm nay phòng nghị sự cực kỳ náo nhiệt, Tần Hạo Hiên cũng không có chứng kiến Tần Dương cùng Liêu Càn Khôn, hiển nhiên hai người bọn họ bị mình dọa choáng váng, đã không dám tới, không bao lâu Lý Tĩnh liền tới, hắn vẫn là vẻ mặt ôn hòa cười tự tin, chào hỏi các đệ tử Thái Sơ giáo quen thuộc hoặc chưa quen thuộc.
Chứng kiến Tần Hạo Hiên, dáng tươi cười trên mặt Lý Tĩnh cứng đờ, nhưng chỉ lóe lên tức thì, sau đó nhiệt tình chào hỏi Tần Hạo Hiên, chúc mừng Tần Hạo Hiên ngày hôm qua thu hoạch to lớn.
Dựa theo quy củ tiểu đội ba người, Lý Tĩnh lại an bài cho Tần Hạo Hiên đồng đội Tiên Miêu cảnh Thập Bát diệp cùng với Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp.
Đi ra đại doanh, như tiểu đội của Tần Hạo Hiên, bình thường người thực lực yếu nhất đều đi theo ở phía sau cái mông, nhưng tổ của Tần Hạo Hiên lại bất đồng, hắn Tiên Miêu cảnh Thất diệp đi ở phía trước nhất, hai cái khác thực lực cao hơn Tần Hạo Hiên lại theo phía sau hắn.
Đi ra ngoài không bao lâu, thì đụng phải hai tán tu lạc đàn, không đợi hai đồng đội kịp phản ứng, Tần Hạo Hiên liền xông lên giết chết bọn chúng, thu hồi chiến lợi phẩm cùng huy chương, Tần Hạo Hiên lại lợi nhuận một số.
- Nếu như tiếp tục như vậy, ta rất nhanh có thể thành đại phú ông rồi!
Tần Hạo Hiên cười rất vui vẻ, cũng mặc kệ hai gã đồng đội ở phía sau giống như nhìn quái vật nhìn hắn.
Bất quá Tần Hạo Hiên cũng có tự mình hiểu lấy, nếu như đụng phải tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập Ngũ diệp lợi hại, mình khẳng định không có sức hoàn thủ, cho nên hắn cũng không có tới quá gần pháp trận của quân địch, mà đi dạo ở bên ngoài.
Hơn một canh giờ sau, Tần Hạo Hiên chứng kiến phía trước có một tán tu lạc đàn, bề ngoài của tán tu này vừa lùn vừa gầy, toàn thân không có mấy lạng thịt, tay cầm một thanh dao găm màu đen, cỡi trên người phù thú Lưu Vân Báo.
Tần Hạo Hiên nghe qua đại danh của Lưu Vân Báo, tốc độ của nó cực nhanh, cho dù Tu Tiên giả bình thường sử dụng Thần Hành Phù cũng chưa hẳn có thể đuổi kịp, lúc chiến đấu cực kỳ linh xảo, xảo trá.
Chứng kiến hắn, con mắt của Tần Hạo Hiên sáng ngời, lòng tự tin bành trướng nhìn hắn, tựa như chứng kiến bốn ngàn viên Linh Thạch hạ tam phẩm.
Tuy nói tốc độ của Lưu Vân Báo rất đáng sợ, nhưng Tần Hạo Hiên đối với tố chất thân thể của mình rất có lòng tin.
Cho nên ở trong ánh mắt kinh ngạc của hai đồng đội, Tần Hạo Hiên nhảy ra ngoài, chậm rãi đi đến trước người tán tu cưỡi Lưu Vân Báo, vẻ mặt hung hăng càn quấy nói:
- Ngươi biết đây là nơi nào không? Ngươi biết ta là người như thế nào không?
Tán tu cưỡi Lưu Vân Báo đánh giá Tần Hạo Hiên một cái, nhìn khí thế kia, lập tức nở nụ cười.
- Lão tử hỏi ngươi đó, lỗ tai ngươi vào nước nghe không được sao? Hay là đầu lưỡi bị người cắt nói không được?
Tần Hạo Hiên tiếp tục giả ra một bộ hung hăng càn quấy não tàn.
Bị Tần Hạo Hiên mắng vài câu, tán tu kia khẽ nhíu mày, thanh âm bén nhọn, hiển nhiên rất tức giận:
- Rất lâu không có người nói như vậy với Lưu Vân Tử ta rồi, tiểu tử ngươi rất thú vị!
Hai đồng đội của Tần Hạo Hiên trốn ở phía xa đang trông xem thế nào nghe xong cả kinh, Lưu Vân Tử ở trong giới tán tu là tồn tại cực kỳ nổi danh, chẳng những tốc độ phù thú cực nhanh, bản thân cũng am hiểu tốc độ, dao găm trong tay công kích xảo trá, hơn nữa phóng thích linh pháp công kích tốc độ nhanh hơn Tu Tiên giả bình thường, hắn cưỡi Lưu Vân Báo phóng thích linh pháp công kích, nếu tốc độ người bị công kích không bằng hắn, chỉ có thể bị coi là bia ngắm.
Thái Sơ giáo có một sư huynh Tiên Miêu cảnh Nhị Thập Ngũ diệp chết ở trong tay hắn, ngay cả chạy cũng không có chạy thoát.
Tần Hạo Hiên mới đến đại doanh hai ngày, đại danh của Lưu Vân Tử hắn thật đúng là chưa nghe nói qua, cười nói:
- Nhớ kỹ, ta gọi Tần Hạo Hiên, Diêm Vương hỏi ngươi là ai giết, ngươi báo danh hào của ta là được!
Lưu Vân Tử cười ha ha, ánh mắt nhìn Tần Hạo Hiên, nhổ ra hai chữ:
- Thú vị!
Lúc Lưu Vân Tử nói chuyện, Tần Hạo Hiên đã động, lúc trước hắn cách Lưu Vân Tử không xa, hắn có lòng tin ở trong nháy mắt tiếp cận Lưu Vân Tử, chỉ cần hắn bị mình cận thân, để cho mình đánh lên mấy quyền, cho dù không chết cũng phải lột da.
Tần Hạo Hiên rất tự tin tốc độ của mình, hôm nay giết hai tán tu tất cả đều là bằng vào tốc độ của mình cùng thân thể Tu Ma giả cường hãn.
- Hô!
Thấy Lưu Vân Tử vẫn không nhúc nhích, ánh mắt của Tần Hạo Hiên sáng ngời, trên mặt hiện lên sát khí, trên tay bỗng nhiên toát ra đao khí màu xanh của Khai Thiên Trảm, hung hăng chém về phía Lưu Vân Tử.
Sau một khắc, Tần Hạo Hiên sợ hãi!
Thời điểm đao khí màu xanh của mình cách hắn chỉ có không đến một thước, Lưu Vân Tử chạy mất!
Tựa như quỷ mị đột nhiên biến mất, nháy mắt sau đó hắn liền xuất hiện ở sau lưng Tần Hạo Hiên, dù bận vẫn ung dung nhìn Tần Hạo Hiên dùng hết chiêu thức, vội vàng thu tay lại.
Đao khí màu xanh của Khai Thiên Trảm bổ ra một vết đao sâu không thấy đáy.
Lưu Vân Tử tán thưởng nói:
- Tốc độ rất không tồi, lực công kích cũng rất mạnh, đáng tiếc ngươi đụng phải ta!
Hắn vừa mới dứt lời, Lưu Vân Báo động, đánh tới Tần Hạo Hiên, đồng thời chủy thủ trong tay hắn hóa thành một đạo lưu quang màu đen, thẳng tắp đâm đến Tần Hạo Hiên trước ngực.
Tần Hạo Hiên kinh hãi, thân thể cưỡng ép nhéo một cái, nhưng vẫn không có tránh thoát, dao găm của Lưu Vân Tử lướt qua bả vai hắn, nếu không phải Hình biến thành nhuyễn giáp ở thời khắc mấu chốt sử dụng Long Ma Kim Thân, chặn một đao kia của Lưu Vân Tử, Tần Hạo Hiên rất có thể đã bị thương.
Dao găm không thể làm bị thương thân thể Tần Hạo Hiên, Lưu Vân Tử có chút kinh ngạc, một đệ tử Thái Sơ giáo Tiên Miêu cảnh Thất diệp, trên người thậm chí có loại bảo bối hộ thể này, trong mắt hắn hiện lên vẻ tham lam.